Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu
Tác giả: Trương Đại Cát
Edit: Sặc Fructose
_________________________
Chương 6:
Tập đoàn Trúc Ốc và tập đoàn Phú Hào vừa vặn đối diện cửa chính với nhau, ở giữa cách nhau một con phố.
Biết sao được, thành thị này quy hoạch CBD ở chỗ này, mấy cao ốc san sát nhau tụ hết lại đây.
(CBD là viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.)
Tập đoàn Phú Hào giàu đến bình thường khiêm tốn, giản dị tự nhiên một tòa nhà. Trúc Ốc thì khác, hận không thể làm nổi bật nhất phố này, bảng tên thì dùng đèn led neon lập lòe xanh đỏ bự chà bá. Mặt ngoài của tòa nhà được ốp kính toàn cảnh, mục tiêu bắt sáng, mỗi buổi trưa đều chói lòe mắt.
Nóng muốn xỉu.
Thời gian La Bạc Hồ nghỉ trưa đều chạy đi hóng mát, chạy qua nhà ăn của tập đoàn Phú Hào ké cơm.
Nhà ăn của Tập đoàn Phú Hào người ta gọi là khách sạn Phú Hào, tám hệ thức ăn chính cái gì cần có đều có, món mặn 5 tệ, món chay một tệ, nửa chay nửa mặn 2.5 tệ, tràn đầy mâm cơm như cái tháp.
(Tám hệ thức ăn chính: Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Chiết Giang, Hồ Nam và An Huy)
Gọi là nồi bự đồ ăn, ông chủ quả thực có tâm địa Bồ Tát, đầu bếp đều là mời đầu bếp cao cấp, còn mở cho người bên ngoài vào ăn. Cho nên toàn bộ nhân viên của cả phố đều rất thích ăn trưa ở đây.
La Bạc Hồ cũng thích.
Kỹ năng nấu nướng của cậu chỉ dừng lại ở việc luộc trứng gà, mà còn luộc bể tùm lum.
Trước kia một ngày ba bữa có người chuẩn bị cho không nghĩ tới phải làm cơm, sau này nghèo túng trọ ở trường căn tin cũng cố gắng chắp vá qua bữa, nhưng sau này đi làm rồi lại rất khó đối phó. Nhà cậu không một ai biết nấu cơm, trước kia khi tập đoàn Phú Hào chưa dọn đến nơi này, công ty gọi cơm Tây cậu ăn không quen, mỗi ngày phải ăn đồ ba ba nấu chỉ dùng nước và muối để nấu, cậu ăn riết muốn héo úa.
Mật tổng thật sự là người tốt nha.
La Bạc Hồ vái vái mấy cái với thịt kho tàu Đông Pha trước mặt.
Chúc Mật tổng làm ăn phát đạt, an khang thịnh vượng.
Thịt kho Đông Pha:
________________
“Hắt xì!”
Mật Hạo bưng mâm đồ ăn hắt hơi một cái.
“Mật tổng, ngài không sao chứ?” Thư kí mới nhận chức bưng một chén cháo đột nhiên từ phía sau nhảy ra, hù Mật tổng xém chút nữa ụp nguyên tô cá hầm ớt cay vào đầu cậu ta.
“Không sao.” Nhưng anh vẫn rất lịch sự nói với nhân viên của mình: “Ăn cơm đi.”
“Vâng ạ, chẳng qua là tôi ăn không quen mấy thứ này.” Thư kí vẻ mặt u sầu, bưng một chén cháo trắng càng nhìn càng có vẻ tội nghiệp, “Tôi đã quen với ẩm thực phương Tây, có thể là vì trước đây tôi du học nước ngoài...”
“Tiền ăn trong thẻ ăn của công ty có thể chiết khấu.” Mật Hạo cắt ngang bài diễn văn 3000 chữ của thư kí, lập tức rời đi, “Cậu cứ tự nhiên.”
Mật tổng đi rót một ly trà bưởi miễn phí súc súc miệng.
Xui xẻo xui xẻo thật xui xẻo.
Ực ực ực ực phì.
Chương 7:
Tập đoàn Phú Hào khởi đầu chỉ là một nhà thầu công trình, hiện tại là công ty hàng đầu trong lĩnh vực bất động sản.
Tập đoàn Trúc Ốc là một công ty buôn bán đồ nội nhất và hàng dệt gia dụng, có tuổi đời cả trăm năm. Trong những năm gần đây, tập đoàn này cũng bắt đầu kinh doanh các thiết bị gia dụng điện tử khác, cũng còn đang phát triển mạnh mẽ.
Gần đây tập đoàn Phú Hào có một dự án, chuẩn bị ở phía Bắc thành phố gần làng Đại học thầu một vài tòa nhà hoàn thiện, sau đó đấu thầu chuẩn bị tìm công ty hợp tác.
Trúc Ốc rất coi trọng việc hợp tác lần này.
Bạn nghĩ xem, nếu trong tất cả các tòa nhà đó dùng sản phẩm của tập đoàn Trúc Ốc, như vậy sẽ là một đơn đặt hàng lớn đến mức nào chứ? Hơn nữa nếu lần hợp tác này suôn sẻ, sau này sẽ có thêm nhiều cơ hội hợp tác với nhau hơn. Đó chính là chuyện tốt tiền đẻ ra tiền.
Tình cờ Chu Thích Tử phụ trách dự án này, nhưng hắn chỉ tích cóp đủ kinh phí để đi đàm phán, làm cho đến cuối cùng cũng chỉ có thể thâm hụt lợi nhuận, thua lỗ.
Lúc Mật Hạo nhận được hợp đồng đã vô cùng bối rối, dù anh đã làm kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chưa thấy bên B muốn làm ăn thua lỗ đến mức này, lại tỏ vẻ thùng rỗng kêu to.
“Hắn ta đang làm trò vậy?”
Mật tổng đứng bên cửa sổ văn phòng của mình trên tầng sáu, cạnh bệ sơ tán phòng hỏa hoạn, mở cho mình một chai Coca lạnh.
Cho không tiền cũng muốn cùng tập đoàn Phú Hào hợp tác, đến tột cùng là vì lý do gì?
Anh nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa, anh chỉ biết hiện tại có lời mà không chiếm là đồ ngu.
_____________
Mật tổng không hiểu, nhưng La Bạc Hồ ở tòa nhà đối diện thì hiểu rất rõ.
“Nhất định phải để Tiêu Giác Tê của tập đoàn Phú Hào liên kết với chúng ta, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”
“Vâng, Chu tổng.” La Bạc Hồ đứng ở ban công tầng 38 của tòa nhà, ở đây chỉ có một văn phòng lớn xa hoa với ba màu đen xám trắng, lỡ có chuyện xảy ra cũng chỉ có thể nhảy lầu, gật đầu nói với Móng Heo ở phía trong. “Tôi lập tức liên lạc với họ.”
Heo giống lại muốn đi ủi cải trắng ròi!
Hy vọng công ty bọn họ phá sản trễ một chút.
A di đà phật.
Chương 8:
La Bạc Hồ không nghĩ tới nối theo gót chân Chu tổng vậy mà lại là Mật tổng.
Cậu còn tưởng mấy loại hợp tác như này Mật tổng sẽ không tự mình đàm phán, không ngờ rằng lại đứng trên đầu mình luôn.
Chẳng lẽ Mật tổng cũng bị tiểu kiều thê làm mê muội?
(Chú thích một tí: Tiêu Giác Tê (萧觉栖) đọc là xiao jiao qi, đọc giống giống như tiểu kiều thê (người vợ xinh đẹp bé bỏng)
La Bạc Hồ âm thầm thở dài, thật là trời ghét anh tài mà!
Thật ra Mật Hạo không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng không rõ, mắc gì lần này thủ hạ của anh, nhóm phó tổng không phải xin nghỉ đông thì là đi chăm vợ đẻ, hoặc là tự mình xin nghỉ đẻ, tóm lại một người rảnh rỗi cũng không có, chỉ có thể tự mình đi bàn chuyện hợp tác.
Nhưng mà anh cũng nghi hoặc trong lòng, từ thư kí bên cạnh anh cho đến giám đốc nhân sự, cảm giác cứ như phong thủy bị phá hỏng rồi, hình thù kì quái.
Tuy rằng trong lòng anh xổ cả ngàn chữ, thì mặt ngoài vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Hôm nay bọn họ ký hợp đồng, Mật tổng đối với Chu Thích Tử đang vội vã đưa tiền tới cửa này vẫn có vài phần cảm động, hình hợp đồng ký xong đã là giữa trưa, cất bút sắp xếp cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc.
Một hai trăm triệu kiếm vào tay, một bữa cơm thì tính là gì chứ.
Quả thực là tiền vô như nước.
_______________
“Chu tổng ngài xem thích ăn gì thì cứ tùy ý gọi.” Mật tổng rất khách khí đưa thực đơn cho đối phương trước, “Không cần phân biệt khách chủ.”
“À.”
Chu Thích Tử hừ lạnh một tiếng, cũng may là không bảo với Mật tổng rằng đang chơi với lửa, cầm thực đơn lật lật.
La Bạc Hồ não hết cả lòng.
Tiêu rồi, Móng Heo lại tiếp tục lên cơn rồi.
Thân phận Mật tổng lù lù ra đó, ngay cả lão Móng Heo (cha của Chu tổng) thấy cũng phải khách khí lịch sự với anh, vậy mà hắn lại muốn ở trước mặt Quan Công múa đại đao.
Nhưng mà cậu chỉ là một thư kí bé nhỏ, thời điểm này chỉ cần bảo trì im lặng, vì thế, cậu bình tĩnh dùng ánh mắt nhìn thiểu năng để nhìn Móng Heo.
“Các món ăn ở nhà hàng này đều chẳng có gì đặc sắc...” Chu Thích Tử thở dài, “Vậy thì hãy ăn đầu thỏ xào cay trước đi.”
Tiêu Giác Tê đi theo bên người Mật tổng đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, lòng đầy căm phẫn rít gào: “Thỏ thỏ đáng yêu như vậy! Sao lại có thể ăn thỏ thỏ!”
Chu Thích Tử cũng cười tà mị, đứng lên nhấc cằm Tiêu Giác Tê khiêu khích: “Nam nhân, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
???
La Bạc Hồ cùng Mật Hạo sôi nổi thể hiện biểu cảm “ông lão xem di động trên tàu điện ngầm”
Có vẻ, bị bệnh nặng lắm rồi đó.
(Chú thích ảnh: Ông lão xem di động trên tàu điện ngầm)
Chương 9:
La Bạc Hồ rất muốn đem hạt dưa tới cắn.
“Có phải anh cho rằng có vài đồng tiền dơ bẩn thì có thể muốn làm gì thì làm! Lần trước lái xe đâm mèo là anh, lần này lại là anh? Tại sao anh cứ như âm hồn không tan vậy!”
“Tôi đã nhìn thấu thủ đoạn lấy lui làm tiến của cậu, người muốn bò lên giường của tôi xếp dài từ thành Nam lên thành Bắc, cậu tự mình cân đo đong đếm xem bản thân được mấy cân mấy lạng đi.”
“Dù mắt tôi bị mù, gả cho heo gả cho chó, cũng sẽ không gả cho anh!”
“Muốn gả vào nhà họ Chu, nghĩ đàng hoàng lại xem bản thân đủ tư cách không đã.”
... ...
“Ăn chút gì đi?”
“A... ... Mật tổng ngài gọi tôi?” La Bạc Hồ nghiêng người, nhìn Mật Hạo đưa cho cậu một quyển thực đơn, cậu nhanh chóng nhận lấy, ngại ngùng nói: “Nhà hàng này tôi không rõ lắm, ngài có đề cử món gì không? Gọi đơn giản là được rồi.”
“Kỳ thật cơm chiên Dương Châu không tệ.” Mật Hạo chỉ chỉ một góc khuất trên thực đơn: “Bào ngư với tôm hùm làm khai vị.”
“Được ạ được ạ.” La Bạc Hồ liên tục gật đầu, nhìn thấy Mật Hạo nháy mắt ra hiệu, hai người bọn họ yên lặng đi qua bàn kế bên.
________________
Tiêu Giác Tê cùng Chu Thích Tử hồn nhiên không phát hiện, còn đang chửi lộn với nhau, Tiêu Giác Tê hơi kém một chút, bị tức giận để mắt ứa lệ.
“Chết tiệt!” Chu Thích Tử đột nhiên thở dài một tiếng như vịnh ngâm, “Tôi hận người nam nhân này như vậy, tại sao nhìn đến dòng lệ của em, lòng tôi lại đau muốn chết!”
“Khụ khụ khụ......” La Bạc Hồ bị sặc.
“Uống miếng nước.”
Mật Hạo rót chén nước cho cậu, La Bạc Hồ kính sợ nhận lấy: “Cảm ơn Mật tổng, quá cảm tạ ngài rồi.”
“Đừng khách khí.”
Mật Hạo gật đầu.
Cùng là người lưu lại chân trời, tương phùng hà tất từng quen biết.
Chương 10:
Mặc kệ giữa Chu Thích Tử và Tiêu Giác Tê có yêu hận tình thù gì, tóm lại hợp đồng đã ký, Mật tổng cũng không thể bội ước.
Chỉ là anh không nghĩ đến, cục diện rối rắm này vậy mà chả ai thèm tiếp nhận, cứ như vậy mà tệ hại rơi vào tay anh.
Mật tổng tức giận đến mức nổi nhiệt miệng!
Chẳng lẽ kế tiếp vài tháng sau anh đều phải mang theo tên bệnh nhân tâm thần Tiêu Giác Tê với thần kinh chập chờn này mà hợp tác cùng Trúc Ốc?
Mật tổng trực tiếp bị mất ngủ, hơn nửa đêm rồi vẫn ngủ không được.
Ngày thường anh ở tại một căn hộ cách công ty không xa, đi làm tan tầm rất tiện, buổi tối bên ngoài còn có chợ đêm, dù giờ nào cũng đều rất náo nhiệt...
Anh ở nhà trằn trọc, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo ra cửa kiếm ăn.
Nhắc mới nhớ cũng đã nhiều năm anh không ăn khuya, cũng không biết cửa tiệm ngày trước anh thích ăn còn bán hay không.
Buổi tối tháng 3 gió đêm còn rất lạnh, Mật tổng mặc đồ ngủ, khoác thêm một cái áo khoác dày, mang dép lào cứ như vậy ra ngoài.
Riêng anh thì không để ý lắm mấy thứ này, trong đầu chỉ nghĩ sắp hai giờ rồi, không biết còn có cái gì ăn không.
Kết quả khi anh bưng tô mì nhỏ ngồi chồm hổm ven đường, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lén lén lút lút bên dưới cầu vượt.
Thẳng nhóc này đang làm gì thế nhỉ?
Mật Hạo bỏ tô mì xuống đi qua, liền nhìn thấy Cà Rốt che lỗ tai vội vã lui về phía sau, không chú ý dẫm lên dép lào của anh, sắp ngã ngửa ra.
(Chú thích một tí: La Bạc Hồ (罗泊湖): Tác giả chú thích cách đọc là luo po hu, đọc giống giống với 落魄户, nghĩa là hộ nghèo túng trong tên truyện, ngoài ra chữ 泊 còn đọc là bo, cho nên tên em thụ cũng có thể đọc ngược lại thành hu luo bo, đọc giống giống như từ Cà Rốt)
“Này, cẩn thận!”
Mật Hạo theo bản năng đưa tay ra đỡ.
“Không sao chứ?”
“Tôi......” La Bạc Hồ mới vừa mở miệng, kíp nổ pháo hoa đằng trước vừa cháy đến, phóng lên bầu trời nổ tung sặc sỡ.
Cậu dựa nửa người vào người Mật Hạo, nhất thời trong mắt đều là pháo hoa và bóng người trước mặt.
“Làm gì thế nhóc?”
Mật tổng đỡ người đứng thẳng dậy, không để ý La Bạc Hồ đang trố mắt, đụng đến bàn tay lạnh như băng của cậu, nhíu nhíu mày: “Đang điêu khắc băng à, tay lạnh như vậy?”
“Thực xin lỗi, Mật tổng, tôi không phải cố ý đụng vào ngài.” La Bạc Hồ nhanh chóng giải thích: “Tôi đang tăng ca.”
Mật Hạo vẻ mặt kì quái: “Tăng ca? Ở chỗ này trộm dây điện ha gì?”
“Không phải...” La Bạc Hồ gãi gãi đầu, “Hôm nay là sinh nhật của cậu Tiêu, Chu tổng sắp xếp tôi ở đây phóng 8888 phát pháo hoa.”
Mật Hạo tập trung nhìn kỹ, quả nhiên phía dưới còn một đống pháo hoa bự chà bá chưa phóng.
“Một người cậu có thể phóng hết sao?” Mật Hạo lộ ra nụ cười của nhà tư bản, “Tôi làm công cho cậu, cậu chia một nửa phí tăng ca cho tôi, thế nào?”
“Hả?” La Bạc Hồ bị nụ cười của trai đẹp làm mờ mắt, “Có thể thì có thể, nhưng mà...”
Mật tổng cởi áo khoác trùm lên người cậu, vén tay áo chuẩn bị làm việc.
“Này có cái gì mà nhưng nhị, nhanh phóng hết đi.” Mật tổng vô cùng tích cực, “Một tí là phóng xong hết đống này, cắt đứt thế nào được.”
“Ơ ơ...được.”
La Bạc Hồ bị một cái áo khoác to sụ bao lại, ngơ ngác bị sai đi đốt kíp nổ, theo Mật tổng cùng nhau làm công.
“Đúng rồi.” Phóng phóng, trong âm thanh inh ỏi của tiếng pháo hoa, Mật tổng đột nhiên đến gần La Bạc Hồ hỏi: “Nhóc con, tôi hỏi cậu...”
“Cái gì?” La Bạc Hồ nghe không rõ, nghiêng nghiêng đầu hướng về phía Mật Hạo, nhích lại gần, ngọn tóc cào đến người nào đó ngứa ngáy: “Mật tổng ngài nói gì vậy?”
Mật Hạo chỉ chỉ lên trời, nhìn dòng chữ trên bầu trời mà lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
La Bạc Hồ ngẩng đầu, yên lặng lẩm nhẩm:
【Tiêu Giác Tê em trốn không thoát đâu, em đã bị chú định là mẹ của con của Chu Thích Tử anh đây】
“Ở đây cấm phóng pháo hoa pháo trúc.” Mật tổng nói, “Cậu nói xem ngày mai Chu tổng có phải sẽ lên tin tức hay không, hửm?”
Thật lãng mạn, Mật tổng mỉm cười, là cái loại cùng vào đồn cảnh sát này.