Nàng và các gia gia nói chuyện rất vui vẻ, nàng được họ kể lại những hồi ức về phụ mẫu của nàng, nàng cứ mãi mê nghe kể mà không quan tâm đến thời gian, đến khi phát hiện trời đã sắp sáng...


" Ngạch gia gia, tiểu Hy có chuyện muốn nhờ người"_ Nhạc Phượng Hy đi thẳng vào vấn đề chính.


" Cháu gái có chuyện gì?"_ Ngạch Tâm ôn nhu hỏi.


" Cháu muốn có Huyết Hội"


" Cái này... cháu muốn Huyết Hội để làm gì?"


" Để cứu người"


" Người nào mà làm cho tiểu Hy của chúng ta bận tâm như vậy a~"_ Hoa Khê hỏi.


Nàng cười cho qua chuyện... nàng có thể nói gì đây 😅 "nam nhân của nàng"???


" Huyết Hội là loại thảo dược quý hiếm và rất khó trồng, chúng ta đã tốn công không ít vào nó..."_ Quy Bình tỏ vẻ khó xử.


Ngạch Tâm giơ tay tỏ ý không việc gì, ông quay sang nói với nàng.


" Huyết Hội ta có thể cho nhưng phải bù lại cho ta ba điều kiện"


" Sao lại là ba điều kiện??? Gia gia tham lam quá rồi!!!"_ Nàng mếu máo nói


" Tiểu Hy à~ việc cháu trốn học đừng tưởng ta không biết... còn dám trốn khỏi học viện chống lại luật điều của học viện, bình thường học viên sẽ bị phạt rất nặng... nhưng là phạt gì nhỉ?!"_ Ngạch Tâm xoa cằm giả vờ suy nghĩ.


Chắc chắn đây mới là bộ mặt thật của Ngạch gia gia!!! Còn ra nhiều điều kiện với nàng nữa chứ?!


Thôi kệ! Cứ coi như nàng thay mặt cả Nhạc gia tặng quà đáp lễ đối với bậc trên vậy.


" Vậy gia gia muốn cháu làm gì?"_ Nàng cố nặn nụ cười thân thiện.


" Cháu phải trở thành đội tiên phong tham gia đợt Tứ Đồ Quốc sắp tới và giành thắng lợi cho quốc gia ta"


" Ngạch Tâm chuyện này... con bé liệu có thể vượt qua...?"_ Quy Bình nhíu mày.


" Ta tin cháu của ta, nó giống phụ mẫu của nó rất có tiềm năng..."_ Ngạch Tâm tràn đầy tự tin nhìn nàng.


Nhạc Phượng Hy cảm thấy như có gánh nặng đè lên vai nàng vậy. Tứ Đồ Quốc chắc chắn nàng sẽ có mặt, cuộc vui này đâu thể thiếu mặt nàng nhưng ý định của nàng chỉ là đến chơi và học hỏi thôi, nàng đâu có ý định đặt danh dự của cả quốc gia vào trận thi đấu này... trên thế giới này dòng người như nước như cỏ, có ta cường đại thì còn có người khác cường đại hơn...


...nhưng chính vì vậy nàng mới cố gắng nổ lực, nhận lấy thử thách để ngày một trưởng thành hơn, càng tiến xa hơn...


Đó mới là tính cách của nàng!!!


" Cháu đồng ý"_ Nàng kiên định gật đầu.


" Tốt"_ Ngạch Tâm hài lòng vỗ tay.


" Còn điều kiện thứ hai..."


" À... đám Hoàng Hội của ta đã bị cháu phá hủy hết một nửa, cháu phải có trách nhiệm làm chúng hồi phục lại"


Nàng thở dài nhẹ nhõm...tưởng điều kiện thứ hai sẽ khó khăn hơn chứ?! Nàng ra lệnh cho Mộc Mộc chuẩn bị cho nàng một bình nước linh tuyền... sau đó đem ra giao cho Ngạch Tâm.


" Người chỉ cần tưới nước này vào chỗ bị phá hủy, Hoàng Hội sẽ hồi phục lại như cũ"_ Nàng hướng dẫn.


" Thần kỳ vậy sao???"_ Hoa Khê cầm lấy bình nước xem xét... sau đó ông thốt lên.


" Nước này chứa đầy linh khí và rất thuần khiết, cả đời nay ta chưa từng biết đến loại nước này!!!"


Nàng gãi đầu né tránh ánh nhìn soi mói của ba gia gia. Nước linh tuyền này chỉ có ở không gian của nàng và Lãnh Minh Dực thôi, có tìm khắp thiên hạ cũng không thể tìm thấy nguồn nước này.


Chuyện này không thể để lộ ra ngoài được! Không phải nàng không tin các gia gia nhưng đây là chuyện bí mật của riêng nàng và Dực, liên quan đến tiền kiếp của nàng...


Nàng lật đật lấy ra ba chiếc nhẫn không gian tặng cho gia gia... hy vọng họ sẽ quên đi việc tra khảo nàng về thông tin của linh tuyền


" Cháu cũng muốn đền bù tổn thất cho các gia gia"


Nhẫn không gian của nàng không tầm thường đâu a~ diện tích trữ vật lớn gấp 10 lần loại thông thường, bên trong còn chứa các loại đan dược thượng phẩm.


" Làm sao cháu có được những bảo vật thế này?"_ Quy Bình quan sát kỹ chiếc nhẫn trên tay, nó trông rất cũ kỹ còn được chạm khắc rất tinh xảo... điều này chứng tỏ chiếc nhẫn này đã xuất hiện từ rất lâu rồi thậm chí năng lực trữ vật của nó vô cùng uy lực, ắt hẳn người tạo ra nó rất mạnh.


" À... tình cờ cháu nhặt được"_ Nàng gãi đầu.


" Nhặt được!!!"_ Cả ba đồng thanh kêu lên


Nàng giật mình... có phải nàng nói sai gì nữa không???


" Không ngờ cháu lại gặp nhiều kỳ ngộ như vậy"_ Quy Bình nhanh chóng lấy lại hình tượng.


Nàng cười trừ... nói là kỳ ngộ cũng không phải... tất cả vốn là của nàng, là chúng kêu gọi nàng đến lấy a...


" Vậy còn điều kiện thứ ba?"_ Nàng hỏi tiếp.


" Cái này... để ta nói riêng cho cháu..."_ Ngạch Tâm ấp úng.


" Này! Ngươi có gì không muốn bọn ta biết à? Ngươi đừng hòng chiếm đoạt tiểu Hy một mình"_ Hoa Khê vùng lên ôm chặt lấy nàng.


" Ngạch Tâm! Không nên ích kỷ"_ Quy Bình cũng ùa theo...


" Khụ... ta chỉ muốn ăn bữa cơm thôi mà"_ Ngạch Tâm ngại ngùng nói


" Chỉ là bữa cơm thì việc gì phải bí mật này nọ chứ?"_ Hoa Khê tỏ vẻ không tin.


" Thì... chỉ là bữa cơm đoàn tụ với tiểu Hy, ăn những món ăn ngon do con bé làm..."


" À... ta biết rồi! Ngươi muốn con bé làm đệ tử chân truyền của ngươi chứ gì???"


" Ta nói thật!!! Ta rất nhớ món ăn của tiểu Hy làm a~ còn việc nhận đồ đệ thì tùy thuộc sự lựa chọn của con bé... ta không có ý định gian lận các ngươi đâu!"_ Ngạch Tâm nói thật lòng... bây giờ trông ông thật giống con nít.


" Tiểu Hy! Cháu biết nấu ăn?"_ Quy Bình hỏi nàng.


" Vâng"_ Nàng gật đầu.


" Vậy gia gia ta có được diễm phúc ăn món ăn do cháu làm không?"_ Quy Bình mặt "nghiêm túc" đề nghị.


" Có ta nữa... ta cũng muốn ăn"_ Hoa Khê bỏ mặc Ngạch Tâm mà nhào đến làm nũng với nàng.


Mặt nàng hiện đầy hắc tuyến... sao gia gia của nàng hay làm nũng thế này. Nàng cứ tưởng mình may mắn có gia gia đầy uy phong thì nàng sẽ dựa hơi mà làm nũng ai ngờ đâu bây giờ lại bị họ làm nũng lại >_<


" Đ... được ạ"


Khoan đã?! Hình như nàng vừa lướt qua vấn đề gì rồi?


" Ngạch gia gia, sao người biết cháu biết nấu ăn?"_ Nàng hỏi. Không phải đây là lần đầu nàng gặp gia gia sao?


" Hả? À... ta nghe nói...ừm... tiểu Hy nhà ta nổi tiếng lắm!"_ Ngạch Tâm né tránh ánh nhìn của nàng, ấp úng nói.


" Vậy sao~ nhưng người chưa bao giờ ăn món ăn do cháu làm, sao người lại nhớ được???"_ nàng còn nhấn mạnh từ "nhớ" trong câu nói của Ngạch Tâm.


" Khụ... sao trời nay lạnh quá nhỉ?!"_ Ngạch Tâm đánh trống lãng.


Nàng đăm chiu nhìn Ngạch Tâm... bây giờ nàng mới nhớ... hình như nàng đã gặp gia gia ở đâu rồi thì phải?!


Kìa! Chính cái hành động nắm vành tai đầy quen thuộc kia...


A!!! Lão "vịt quay"!!!


" Gia gia... nhìn người rất giống một người mà cháu từng quen a~"_ Nàng sắc lẻm nhìn ông.


"...."


" Tiểu Hy đã từng nhủ trong lòng khi nào gặp lại ông ta thì sẽ... rôm rốp!!!"_ Nàng bẻ khớp tay.


Ngạch Tâm rùng mình, Hoa Khê và Quy Bình dường như cũng hiểu vài phần vấn đề nên cứ im lặng đứng một bên xem kịch vui.


" Gia gia chắc không phải ông ta chứ? Người biết không, các linh thú của con cũng rất thù ông ta, chỉ sợ gặp lại cháu cũng không thể ngăn cản được sự phẫn nộ của chúng"_ Nàng chớp mắt nói.


" Làm... làm sao lại là ta được chứ! Chắc chắn người đó... không phải là ta"_ Ông run run nói.


" Đúng vậy! Làm sao là gia gia được chứ!? Nhưng gia gia chắc biết tin tức của ông ta, có thể chỉ Tiểu Hy được không?"


" À... ừm... ông ta hành tung bất định, ta cũng không rõ"


" Vậy khi nào gia gia có gặp lại ông ta thì hãy chuyển lời của Tiểu Hy rằng " ta rất "nhớ" vịt quay của ta" được không gia gia~???"_ Nàng đấm bóp vai cho Ngạch Tâm, lạnh giọng nói.


" Hơ hơ... được! Bây giờ đã trễ rồi, cháu nên lấy Huyết Hội để cứu người đi, khi khác nói chuyện sau"


" Vậy còn điều kiện thứ ba..."_ Nàng chớp chớp hỏi.


" Dịp khác cũng được"


" Vậy còn chuyện cháu tự ý trốn học viện..."


" Ta sẽ cho qua, coi như không biết gì hết!!!"


" Thương gia gia nhất!!!"_ Nàng reo lên.


Sau đó nàng tung tăng bước ra ngoài... hehehe nắm được điểm yếu của Ngạch Tâm gia gia rồi~ sau này sẽ được "nhờ cậy" nhiều hơn 😆😆😆


Ngạch Tâm nhìn bóng dáng nàng khuất hẳn liền thở phào nhẹ nhõm... con bé giống y như con bé Lạc Y lanh lẹ, thông minh và gian xảo... thái độ vừa rồi của nó...mém hù chết ông rồi!!!


" Ngạch Tâm! Chưa xong chuyện đâu"_ Quy Bình nhàn hạ ngồi uống trà.


" Chuyện tiểu Hy vừa nói... vịt quay? Ngươi nên nói rõ chuyện này nhỉ?!"_ Hoa Khê khoanh tay chất vấn.


" Khụ...hôm nay mệt rồi, các ngươi nên đi nghỉ sớm, ta... ta về phòng đây"_ Ngạch Tâm nhanh chóng chuồn đi.


" A! Ngươi không được trốn! Nếu không ta nói thật mọi chuyện cho tiểu Hy biết... Ê!!! Đứng lại!"_ Hoa Khê đuổi theo.


Quy Bình thở dài... bản thân ông đang bồn chồn lo lắng. Tiểu Hy... con bé muốn có Huyết Hội để cứu người.


Huyết Hội là một loại dược liệu vừa có mặt tốt vừa có mặt xấu. Dược tính của nó được xem là đỉnh cao nhưng dùng nó để luyện đan thì buộc người luyện đan phải đạt tới bậc Linh Hoàng trở lên, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nội lực của người luyện...


Lần này con bé định dùng Huyết Hội như thế nào đây?! Chỉ mong con bé sẽ không liều mạng...


Hazzz...chắc là ông lo nghĩ rồi! Tiểu Hy đâu phải là Luyện Dược Sư chứ?!
.....................................................


Nhạc Phượng Hy tiến vào không gian, nhanh chóng tập trung luyện đan.


Huyết Hội chỉ có một đóa vì vậy lần này nàng phải luyện thành công, không được thất bại.


Lò luyện đang được nung nấu, nàng tiếp thêm dược liệu vào và không ngừng điều khiển hỏa lực... phương đan này khá phức tạp hơn nàng nghĩ, quá trình luyện làm hao tốn rất nhiều sức lực của nàng...


...nhưng nghĩ đến hai người kia còn đang bất tỉnh, nàng lại không thể bỏ cuộc được!


Đến rồi!!! Giai đoạn dung đan là giai đoạn quan trọng nhất, nó quyết định nàng luyện thành công hay không...


Ùng ục... ùng ục...


Lò luyện sôi trào...


Không xong rồi!!! Sắp thất bại sao???


Không được!!! Không thể thất bại được!!! Nàng đẩy mạnh tinh thần lực lên đỉnh cao... đầu nàng đau như búa bổ nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.


" Tỷ tỷ! Tỷ đừng cố nữa, nếu không sẽ bị nội thương đấy... tỷ tỷ!!!"_ Hỏa Phụng cảm nhận được nàng đang bị nguy hiểm, nó rất lo lắng.


Nàng cứ tiếp tục gắng sức như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất!!!


Nhạc Phượng Hy tập trung linh lực vào một điểm sau đó từ từ truyền vào lò luyện để hỗ trợ.


May là nàng dùng hẳn Tọa Ngưng Liên Bảo đỉnh để luyện đan nên đã hỗ trợ phần nào cho nàng...


Ổn rồi... tiếp đó ngưng đan!


Kết thúc xong, nàng thu hỏa linh lại...


Hỏa Phụng bước đến mở lò luyện ra...


" Tỷ tỷ, thành công rồi!"_ Hỏa Phụng lấy ra ba viên Huyết Hội Phục Linh, thậm chí nó còn có vân đan!


Đan dược thượng phẩm đã khó thấy rồi mà bây giờ còn là đan vân cấp bậc còn cao hơn cả thượng phẩm rất nhiều. Cả thiên hạ trong hàng trăm năm nay chưa có nhân vật nào đình đám mà luyện ra đan vân... như vậy nàng quá nghịch thiên rồi không???


Chỉ là... lúc này Nhạc Phượng Hy không còn sức để vui mừng. Cả kinh mạch nàng bị tổn thương, khuôn ngực nàng nhói đau lên, nàng ôm chặt ngực ho ra ngụm máu lớn rồi ngất xỉu...


Trước khi hôn mê nàng còn mơ màng thấy tiếng gọi lớn thể hiện rõ sự lo lắng của Hỏa Phụng và Tiểu Cầu...


Xin lỗi!... đã làm chúng lo lắng rồi!!!


Nhưng nàng rất muốn ngủ. Nàng hứa chỉ ngủ một lát rồi sẽ thức dậy sớm thôi mà... nên đừng ai lo lắng cho nàng hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play