Lâm Như Tuyết cùng Lâm Hoành cũng đồng thời tiến vào hang động...


Trước mắt thấy tình hình rất gay go...Thần Giáo đã xuất hiện, những gia tộc khác cũng không dám manh động chống lại họ.


" Chết tiệt! Ta lại chậm một bước"_ Lâm Hoành tức giận.


Lâm Như Tuyết cũng tức giận không kém, mắt dò xét đám người Thần Giáo...


Trong đó có Tống Nghi dẫn đầu... nếu lúc này Nhạc Phượng Hy đối mặt với họ sẽ suy nghĩ tại sao không có mặt Đoan Hiên?!


Lúc này chỉ duy có Tống Nghi cùng khoảng chục đệ tử cao cấp đến nhằm tranh đoạt Thần Thú.


Lâm Như Tuyết ghen ghét với nhan sắc xinh đẹp của Tống Nghi nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc này... bây giờ nàng vẫn chưa phải là đối thủ của nàng ta.


Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì khi xuyên vào đây? Vốn tự hào bản thân la nhân vật chính có hào quang của nữ chủ, muốn có nhan sắc thì có nhan sắc, muốn có nam nhân thì có nam nhân, muốn có sức mạnh thì được cường đại... thế nhưng hiện tại đây, nàng dường như bị chiếm đoạt hết những gì vốn là của nàng.


Lần này cũng vì muốn tranh đoạt Thần Thú... nếu nàng là nữ chủ thì chắc chắn sẽ có được Thần Thú... vậy mà không ngờ lại gặp đám Thần Giáo xen vào làm nàng không dám động tay chân.


Tống Nghi kiêu ngạo đẩy lùi Vương Lạp Nguyên.


" Ngươi mau ngoan ngoãn chịu thua đi. Ngươi không chống lại được Thần Giáo chúng ta đâu~"


Hiện tại Vương Lạp Nguyên đã bị thương ít nhiều, may mà có sự hỗ trợ của Hắc Báo, Kim Loan và Thanh Long nên hắn mới được bảo tồn tính mạng.


Thanh Long đỡ lấy Vương Lạp Nguyên dời hắn đến nơi an toàn rồi lạnh lùng vận thủy linh nhấn chìm đám người không biết điều kia.


" Là Thanh Long!!! Không ngờ tại đây lại có Thần Thú Thanh Long!?"_ Một vị trưởng lão già dặn của gia tộc nào đó reo lên.


Uy lực của Thanh Long vô cùng lớn... nguồn thủy lưu không biết từ đâu ra trồi lên mặt đất cuốn trôi nhiều người đi...


Bạch Khinh Lục và Đông Phượng Triệt từ khi có sự xuất hiện của Thần Giáo, để tránh để lộ thân phận, đã nhanh chóng lẻn đến chỗ Hoàng Việt Minh, nơi thủy lưu không chạm tới.


" Minh... chúng ta phải rút lui thôi"_ Đông Phương Triệt nhắc nhở.


Hoàng Việt Minh vẫn còn kiên trì đối mặt với Hỏa Phụng.


" Ta sẽ không hại đến nàng, hãy cho ta vào trong"_ Giọng hắn dường như không còn đủ kiên nhẫn nữa.


Đôi huyết mâu của Hỏa Phụng xoáy sâu vào Hoàng Việt Minh như muốn thăm dò điều gì đó. Bỗng có nguồn uy áp vô hình phát ra đe dọa nó...


Hỏa Phụng buộc thu hồi linh lực, nghiêm túc nói với Hoàng Việt Minh.


" Ta biết các người đều lo lắng cho tỷ tỷ nhưng thời điểm này không thể cho các người gặp mặt"


" Nàng cần giúp đỡ. Mau cho ta vào!!!"_ Hoàng Việt Minh gằn giọng. Hắn có thể cảm nhận được... nàng đang rất đau đớn. Hắn không thể chờ đợi như vậy được.


Cả thân thể Hoàng Việt Minh bỗng tràn đầy hoàng khí kỳ lạ... nếu không cho hắn vào thì hắn sẽ tự phá mà vào.


" Hỏa Phụng. Cho bọn hắn vào... lệnh của Thần Tử"_ Thanh Long truyền âm cho Hỏa Phụng.


" Được rồi"


Hỏa Phụng mở kết giới đưa ba người họ bước vào trong.


Hoàng Việt Minh hấp tấp chạy vào tìm nàng...


Khi thấy nàng đang đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn rướm máu... sắc mặt Lãnh Minh Dực cũng không kém gì nàng, hắn dồn hết sức lực để giúp nàng nhưng chỉ giảm đau đớn một phần cho nàng, không để cơ thể nàng bị nổ tung.


Hoàng Việt Minh bỗng dừng bước, mắt không tiêu cự nhìn hai người họ...


" Minh..."_ Bạch Khinh Lục phát hiện ra điều gì lạ ở Hoàng Việt Minh liền lay vai gọi hắn.


Hoàng Việt Minh mặc sự lay gọi của Bạch Khinh Lục, chân từ từ bước đến chỗ nàng...


" Ngươi quá ngu ngốc... biết nàng đang là phàm nhân mà vẫn cho nàng mạo hiểm như vậy"_ Hắn đẩy mạnh Lãnh Minh Dực ra... sau đó hắn thay thế chỗ


" Ngươi là ai?"_ Lãnh Minh Dực cau mày hỏi.


Hoàng Việt Minh không trả lời, lạnh lùng tiếp cận lấy nàng, một vầng hoàng quang sáng lên rồi từ từ xâm nhập vào cơ thể nàng.


Lãnh Minh Dực buộc phải nhường chỗ cho Hoàng Việt Minh... hắn nhìn ra... đây là Hoàng Việt Minh nhưng cũng không hẳn là Hoàng Việt Minh trước kia... người này biết chuyện của nàng cũng như của hắn.


Hoàng Việt Minh, rốt cuộc ta với người có quan hệ gì? Có phải ngươi tựa như với Đoan Hiên không... một con người khác của ta?!


Nhạc Phượng Hy lúc này như lạc trong cõi mộng... nàng cứ trôi lơ lững trên tầng mây, trước mắt chỉ có một màu trắng hoàn toàn không có gì... kệ! Như vậy nàng sẽ không còn mệt mỏi nữa, cũng không phải toan tính, cảnh giác với người khác nữa... nhưng trong lòng nàng vẫn còn chấp niệm...


...nàng muốn sống tiếp...


Nàng nhớ người đó... rất nhớ...người mà nàng yêu, tin tưởng, nhờ cậy...


Đúng vậy... người nàng yêu còn đang đợi nàng.


Nàng có một lời hứa với người đó... nhưng nàng lại không nhớ đó là gì...


Bỗng có một ánh sáng vàng lóe lên, nàng đưa tay chạm vào nó... thật ấm áp...


" Hy nhi..."_ Ánh sáng vàng ấy phát ra giọng nói...


" Nàng mau trở về..."


" Nàng không được chết... chúng ta vẫn chưa được trùng phùng... nàng không thể chết được!"


Là Dực sao? Không... không phải, là người đó! Nhưng người đó là ai? Sao nàng không thể nhớ được chứ?!


" Lời hứa của chúng ta... ta muốn chúng ta cùng nhau hoàn thành lời hứa đó..."


..................................................


Tình hình bên ngoài không hề ổn... phần lớn những người yếu ớt đều bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn còn vài người vẫn còn trụ vững được.


Lâm Như Tuyết vận băng linh đóng băng dòng thủy lưu


Tống Nghi đưa pháp bảo chắn dòng nước...


Ngoài ra một số trưởng lão các gia tộc và các đệ tử của Thần Giáo vẫn an toàn trong động.


Tống Nghi kiêu ngạo đưa ra pháp bảo là một chiếc hạt tràng ánh bạc...


Quả nhiên là pháp bảo của Đoan Hiên... huynh ấy dù không trực tiếp tham gia vào phi vụ này nhưng đã góp phần rất lớn.


Hiên ca... huynh yên tâm, muội sẽ làm theo điều huynh dặn và mang về Thần Thú.


Tống Nghi vận linh lực vào hạt tràng...


Pháp bảo này không rõ là gì nhưng uy lực thật là lớn... phá bỏ pháp chú của Thanh Long.


Thanh Long ngạc nhiên trước uy lực của nó...


Nó nhận ra... đây là pháp thuật của Thần Tử mà?! Sao bọn chúng lại biết được chứ?!


Thanh Long còn đang bàng hoàng nên không kịp phòng ngự mà bị uy lực hạt tràng đánh trọng thương...


Hảo Phụng bay đến đỡ lấy Thanh Long...


" Ngươi sao có thể lơ là như vậy chứ?"


" Hừ! Không cần ngươi quan tâm"_ Thanh Long đẩy Hỏa Phụng ra.


Lâm Như Tuyết tranh thủ Hỏa Phụng không còn bảo hộ kết giới liền lẻn đến tìm cách phá vỡ kết giới...


Nếu nàng đoán không lầm chủ nhân của các còn linh thú ở đây đều ở trong kết giới này... nếu nàng giết được họ thì đám linh thú này sẽ là của nàng.


Lâm Như Tuyết vận băng linh đến cực đại đánh bật kết giới lửa...


Pháp lực của Hỏa Phụng không phải tầm thường... lửa cháy bùng lên nuốt chửng lấy băng linh của Lâm Như Tuyết thậm chí còn hút kiệt sức lực của nàng ta.


Lâm Như Tuyết hoảng loạn thu hồi linh lực lùi lại...


" Hahaha... không ngờ ở đây có một nha đầu không biết tự lượng sức mình"_ Tống Nghi chế nhạo.


Lâm Như Tuyết trố mắt ngạc nhiên nhìn Tống Nghi, không phải nàng ta đang đánh với Thanh Long và Hỏa Phụng sao?


Tống Nghi đã dùng câu định chú mà Đoan Hiên truyền dạy khống chế tạm thời Hỏa Phụng và Thanh Long. Sau đó lấy ra quăng chuỗi hạt tràng niệm chú...


Các hạt tràng tách ra sau đó xếp thành hình ngôi sao 6 cánh, ở giữa còn có ba hạt cùng nhau xoay chuyển... ánh sáng phát ra đến chói mắt.


Kết giới lửa vững chắc của Hỏa Phụng bị khống chế và dần biến mất...


Tống Nghi cùng ba đệ tử nhanh chóng chạy vào, Lâm Như Tuyết cũng chạy theo sau...


Lãnh Minh Dực ở bên trong nhận được báo hiệu nguy cấp của Thanh Long truyền đến... ánh mắt hắn lạnh dần...


" Thì ra trong đây còn nhiều tên ngu ngốc, nếu không muốn đối đầu với Thần Giáo thì cút đi, đừng ngáng đường của Thần Giáo bọn ta"_ Tống Nghi hiên ngang tiến vào.


" Cút!"_ Lãnh Minh Dực gằn giọng.


Tống Nghi tức giận ra lệnh ba tên đệ tử tấn công...


Lãnh Minh Dực không để mắt đến bọn chúng, phất tay một cái, một đạo lốc mạnh cuốn lấy chúng... lốc gió mịt mù không ai thấy chuyện gì xảy ra bên trong cơn lốc mà chỉ nghe được tiếng la hét thảm thiết...


Đến khi cơn lốc tan đi, ba tên đệ tử đều bị chết không toàn thây...


Lâm Như Tuyết núp sau tường đá quan sát... nhìn nam nhân tử y lạnh lùng, yêu mị, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng nàng chắc chắn đây hẳn là một mỹ nam anh tuấn, tàu năng kiệt xuất... nam nhân như vậy mới xứng đáng với nàng chứ?!


Nhưng nam nhân này đang cố bảo vệ ai?


Lâm Như Tuyết lén lút lẻn sâu vào hơn...


" Nhạc Phượng Hy không biết ra sao rồi. Sao giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh"_ Bạch Khinh Lục lo lắng.


" Thân thể chưa thể hòa nhập với lượng sức mạnh lớn nên có lẽ thần trí Nhạc Phượng Hy đang dần bị phá hủy... sau đó sẽ là thân thể"_ Đông Phương Triệt nói.


Nhạc Phượng Hy???


Lâm Như Tuyết bụm miệng để không thể thốt ra tiếng...


Chính là thứ phế vật của Nhạc gia, là kẻ thù của nguyên chủ? Là người đã cướp lấy hào quang của nàng...


Lâm Như Tuyết căm phẫn nhìn Nhạc Phượng Hy đang được các mỹ nam bao quanh mà ghen tỵ...


Nhạc Phượng Hy... ngươi phải chết!!!


Lâm Như Tuyết đột ngột bay đến, trên tay là thanh kiếm băng... mục tiêu nhắm tới chính là Nhạc Phượng Hy...


Bị tấn công bất ngờ, Bạch Khinh Lục và Đông Phương Triệt trở tay không kịp... chỉ có thể bảo toàn tính mạng của Hoàng Việt Minh mà đã kéo hắn ra... áp chế hắn không để hắn liều mình.


Lãnh Minh Dực đang đánh với Tống Nghi, bất ngờ thấy nàng sắp gặp nguy hiểm... tim hắn như ngừng đập...


Thấy Lãnh Minh Dực có sơ hở, Tống Nghi một tay chưởng lực mạnh vào ngực hắn...


Lãnh Minh Dực mặc cho sự đau đớn thể xác... hắn vận chú thuật dịch chuyển tức thời nhảy vào che chở cho nàng...


Phập!!!


Thanh kiếm băng xuyên thẳng người Lãnh Minh Dực...


Hoàng Việt Minh không hiểu vì sao cũng hộc máu tươi và ngất đi...


Mắt Nhạc Phượng Hy chợt bừng mở ra... nàng nhận ra hơi ấm của Dực từ sau lưng nàng...


" Dực..."


Thân thể hắn bỗng ngã xuống, máu hắn ướt đẫm cả áo nàng... tay nàng run run ôm lấy Lãnh Minh Dực...


Máu?!


Dực bị thương?


....


....


....


" Khôngggggg"


Uy lực từ nàng phát ra làm chấn động cả sơn mạch...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play