" Tên khốn Lãnh Phi ở đâu??? Mau ra đây cho ta!!!"_ Lâm Hoành tức giận đứng trước cổng đình viện.


Lâm Hoành nghe tin hài nữ yêu quý của ông bị đánh đến trọng thương, phải nằm liệt giường. Ông cùng Linh Mộng tức tốc đến học viện. May mà Tuyết nhi lần trước có dùng đan dược Nguyên Ngưng Thủy và Tẩy Tủy Đan đã kịp giữ lại nguyên khí và cường thể. Ông còn tiếp thêm vài đan dược cao cấp để bồi bổ cho con gái...


Bây giờ ông phải xử lý tên khốn khiếp kia... nghe Chung Nguyệt Trinh kể là do tên tiểu tử Lãnh Phi thì phải?!


Hừ!!! Dám công khai chống đối Lâm gia, hắn chán sống rồi!


Ông trực tiếp đem người đến bắt tên kia chết không toàn thây nhưng... ông lại bị kết giới chặn lại trước cổng.


Nhạc Phượng Hy cùng Lãnh Minh Dực nhàn hạ bước ra đối diện với Lâm Hoành.


" Ta là Lãnh Phi"_ Nàng dõng dạc nói.


" Là ngươi!!! Lần này ngươi chịu chết đi!!!"_ Lâm Hoành triệu hồi Hồng Chu ra.


" Chúng ta nên đến nơi yên tĩnh để giải quyết, không nên gây chuyện ở đây"_ nàng tốt bụng đề nghị... nàng cũng đang nhàm chán muốn đùa với Lâm gia đây.


" Hỗn xược! Ta đây mà đợi tiểu tử như ngươi lên tiếng à?!"


Hồng Chu nghe lệnh tấn công nhưng nó không tiến lên mà run rẫy nằm xuống... nó nhận ra người đó... nó không thể đối đầu với người đó.


Lâm Hoành tức giận lấy kiếm ra đâm vài nhát vào Hồng Chu. Phế vật thì nên chết sớm đi!!!


Hồng Chu yếu ớt chịu đau, vết thương mới chồng lên vết thương cũ... nhưng nó không thể phản kháng lại bởi nó bị trói buộc khế ước chủ tớ, chỉ có chết nó mới được giải thoát.


Nhạc Phượng Hy đau lòng nhìn Hồng Chu. Một linh thú quyền năng luôn hết lòng hỗ trợ cho con người vậy mà bây giờ lại bị chịu nhục ngay chính chủ nhân của mình...


" Dừng tay!"


" Ngươi có tư cách gì bắt ta dừng tay hả??? Linh thú của ta, ta có quyền trị nó"_ Lâm Hoành hướng mũi kiếm vào nàng.


" Không phải Lâm chủ đây đến đây gặp ta sao? Sao lại cho ta nhìn cảnh này chứ?"_ Ngoài mặt nàng vẫn giữ lịch sự nhưng lời nói hiện rõ sự chế giễu.


Lâm Hoành tối mặt, tay nắm chặt cán kiếm chém một đạo hướng về phía nàng.


Lãnh Minh Dực tạo màn chắn mỏng bảo vệ nàng. Nhạc Phượng Hy đặt tay lên màn chắn mỏng đó rồi tập trung vận linh lực... lập tức đạo kiếm vừa chạm vào màn chắn liền bị phản đòn ngược lại.


Lãnh Minh Dực thầm tán thưởng nàng... không ngờ nàng còn có thể nghĩ ra chiêu thức này.


Lâm Hoành ngạc nhiên không kém nhìn đạo kiếm của mình đang bay ngược về phía mình.


Một ánh sáng trắng hiện lên chặn lại đạo kiếm đó...


Quy Bình lão sư xuất hiện cùng vài vị đệ tử thuộc Giới Luật.


" Đây là khu vực nghiêm cấm sử sụng linh lực để chiến đấu... sao các ngươi dám vi phạm điều luật của học viện hả?"_ Một vị sư huynh đứng lên nói.


" Đệ tử biết lỗi"_ Nàng tự động chắp tay cúi đầu nhận lỗi.


" Quy Bình lão sư! Ta biết ngươi rất có tiếng nói trong học viên này. Mong lão sư có thể làm chủ cho Lâm gia ta"_ Lâm Hoành nói.


" Ông muốn ta làm chủ chuyện gì?"


" Hài nữ của ta Lâm Như Tuyết bị tiểu tử này đánh đến trọng thương, may mà ta đến kịp nếu không..."_ Ông tỏ ra đau lòng.


" Chuyện của con gái ông ta đã biết... nhưng đó là quy định của việc khiêu chiến, mọi hậu quả đều không được truy cứu, hơn nữa người khiêu chiến lại là con gái ông"


" Sao???"_ Lâm Hoành ngạc nhiên. Ông chỉ được nghe tin con gái ông bị Lãnh Phi vô cớ đáng trọng thương, ông không hề biết đến chuyện khiêu chiến này... lại còn do Lâm Như Tuyết khơi mào trước.


" Lâm gia chủ, ta mong ông có thể điều tra kỹ mọi chuyện rồi giải quyết, ngoài ra... học viện cũng có quy định riêng, nể tình Lâm Như Tuyết là một trong những đệ tử ưu tú nên học viện mới cho người nhà đến thăm. Các người đã ở đây thì phải tuân thủ đúng quy định nếu không các người sẽ bị đuổi đi, cấm không được bước chân vào học viện lần nào nữa, thậm chí có thể khai trừ đệ tử Lâm Như Tuyết ra khỏi học viện"


Sắc mặt Lâm Hoành tái đi... nếu đánh động đến Quốc Hinh thì chẳng khác gì tự treo cổ mình tự sát vậy. Mọi công sức của ông suốt mấy năm ròng sẽ bị đổ sông đổ bể hết!!!


Nhưng không phải vì vậy mà ông buông tha cho tiểu tử khốn khiếp kia. Từ lúc gặp mặt nó, nỗi hận ý trong ông lại trào lên. Tiểu tử đó ngang ngược, mạnh mẽ, cuồng ngạo... chính cái phong thái đó làm ông gợi nhớ đến kẻ thù của ông - Nhạc Kiện.


Nếu đã không thể trả thù tiểu tử đó một cách công khai thì ông sẽ âm thầm tiêu diệt nó.


Lâm Hoành hành lễ tỏ ý hối lỗi rồi kéo người trở về, trước khi đi ông còn lườm nàng một cái.


Nàng cũng trừng mắt nhìn lại... nàng nghe lời phụ thân là sẽ không mù quáng trả thù nhưng nếu kẻ thù tự động dâng đến thì nàng không ngại mà "đón nhận" đâu a~


" Còn hai đệ tử này..."_ Quy Bình điềm đạm nói.


" Là lỗi của đệ tử. Đệ tử đã tự ý dùng linh lực tấn công, Lãnh Minh Dực chỉ tạo màn chắn cho đệ tử thôi"_ Nàng lên tiếng trước.


Nàng còn nháy mắt với Lãnh Minh Dực tỏ ý đừng nói gì...


" Ngươi không cần nói nhiều. Mọi chuyện ta đều nhìn thấy. Ngươi đã phạm điều luật nên phải chịu hình phạt tương ứng"_ Quy Bình nói.


" Vâng. Đệ tử lĩnh phạt"


" Ngươi đi theo ta"


" Vâng"


" Huynh yên tâm, ta không sao"_ Nàng mỉm cười với hắn.


" Cẩn thận"_ Lãnh Minh Dực xoa đầu nàng.


Nàng đi theo Quy Bình đến một khu vực nằm sâu trong núi. Nơi đó có một đình viện khá lớn... bên trong là những bài vị đề tên các vị tổ sư đã khuất.


" Ngươi bị cấm túc ở đây trong vòng 7 ngày. Hằng ngày ngươi phải lau dọn, quét tước và thắp nhang bái lễ với các vị tổ sư... ở phía nam của viện có một phòng bếp, ngươi phải tự giải quyết"


" Vâng. Đệ tử đã rõ"


" Ngươi giao lại thẻ bài đây để tránh ngươi trốn phạt"


Nàng cũng lễ phép giao ra thẻ bài...


Quy Bình nhìn nàng một hồi nhưng không nói gì... sau đó ông thở dài quay lưng đi.


Khi chỉ còn một mình nàng... nàng gọi Tiểu Cầu và Hỏa Phụng ra. Bây giờ ở đây chỉ có hai đứa này làm bạn với nàng thôi... hazzz...


" Nơi đây thật thoải mái a~"_ Hỏa Phụng hớn hở.


Đúng vậy! Nơi đây tràn đầy linh khí nên linh thú cảm thấy thoải mái cũng không phải chuyện lạ.


Nhạc Phượng Hy bước vào sảnh đường, thắp nhang và nến rồi quỳ xuống bái lễ với các vị tổ sư.


《 các vị tổ sư, đệ tử thay mặt Nhạc gia bái kiến các ngài, thời gian tới làm phiền đến các ngài, mong được bỏ qua cho...》


Nhạc Phượng Hy đi dạo xung quanh đình viện, hết bên trong rồi tới bên ngoài... cảnh vật thủy mặc rất đẹp và nên thơ.


Ùng ục... ục...


Bụng cả ba bắt đầu cổ động...


Chậc! Nàng phải vào bếp rồi!!!


Căn bếp khá nhỏ chỉ gồm một cái bàn gỗ, hai bếp lửa.


Hỏa Phụng cùng Tiểu Cầu đem củi khô vào, nàng bắt đầu sắn tay nấu ăn.


Nàng bắt một con cá chép to trong không gian rồi sơ chế sạch sẽ... đem đi nấu canh.


Nàng hái thêm vài rau quả tươi sống... làm món salax trộn.


Cuối cùng là món vịt quay thơm ngon.


"Oa được ăn rồi yeee!!! Lâu rồi không được ăn món tỷ tỷ nấu a~"_ Hỏa Phụng phấn khích ngồi vào bàn ăn.


Tiểu Cầu không nói nhưng mắt cũng long lanh nhìn món ăn trên bàn... thèm quá đi!!!


" Thơm quá đi~"_ Một giọng nói lạ vamg lên.


Nhạc Phượng Hy cảnh giác nhìn xung quanh... sao nàng không cảm nhận được khí tức của người đó chứ.


" Là ai?"


Vụt...


Một bóng đen đổ ập vào sau đó ngồi tự nhiên tại bàn ăn...


Đó là một ông lão, trên người ăn mặc thô sơ, còn mang đôi giày rách, mái tóc bạc rối bời, bộ râu trắng dài tới ngực.


" Ông là ai?"_ Nàng hỏi.


" Ta là người sống trên đây. Hôm nay có nghe sẽ có một đệ tử đến đây chịu phạt... không ngờ là một tiểu tử và hai linh thú"


Nàng trố mắt nhìn ông. Thực lực ông ta dường như rất mạnh, nàng không thể nhìn thấy được. Ông ta còn nhận ra được Hỏa Phụng là linh thú nữa...


Ông lão rất tự nhiên lấy bát cơm của nàng rồi ăn, tay không ngừng gắp thức ăn cho vào miệng.


" Ừm... ngươi nấu không tệ"


Mặt nàng đen lại... cơm của nàng, đồ của nàng, nàng đây còn chưa động đũa đâu... ai cho ông ăn chứ?!


Nàng giận dỗi tiến đến đoạt bát trên tay ông lão... nhưng ông lão nhanh chóng né tránh, tay vẫn không ngừng gắp thêm thức ăn.


" Các ngươi không ăn thì không kịp nữa đâu"_ Ông lão quơ quơ đôi đũa nói.


Hỏa Phụng và Tiểu Cầu nhìn xuống bàn ăn, món ăn đang vơi dần...


Hai đứa liền cắm đầu cắm cổ đoạt lấy thức ăn, rồi vùi đầu mà ăn.


Ông lão bẻ một cái đùi vịt đưa vào miệng nàng.


"Nhường cho ngươi cái đùi nè... còn lại là của ta hahahaha"


" Không được..."_ Hỏa Phụng kêu lên.


" Ày... cho hai ngươi cái cánh nè"_ Ông lão bĩu môi bẻ cho mỗi đứa một cánh rồi ôm dĩa vịt quay chạy ra ngoài mất dạng.


Thân thủ ông ta nhanh như gió, cả ba ngồi ngơ ngốc không kịp phản ứng...


" Aaaaaa... ta còn chưa ăn được gì"_ Nhạc Phượng Hy tay nắm đùi vịt quơ loạn xạ.


Lão già! Đừng để ta thấy được ông nếu không... răng rắc...(tiếng bẻ khớp tay)😠😠😠


Tỷ tỷ... bọn ta cũng sẽ giúp tỷ... Ôi vịt quay~😭😭😭


Cả ba đều nhìn nhau gật đầu... kẻ thù "vịt quay" đã được xác định!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play