An gia hiện đang rất náo loạn...


An lão gia - gia chủ của An gia hiện đang vô cùng tức giận...


Ông đã sai người mang nhiều lễ vật quý giá đến gia của Khôi dược sư... cuối cùng ông ta cũng chịu xuất hiện và đồng ý đến An phủ chẩn bệnh.


Khôi dược sư là một người đàn ông trung niên, có hai chòm râu mỏng dài ở hai bên mép, đôi mắt hẹp dài xếch lên đầy gian mưu... nhất là lúc hắn ta say đắm nhìn vào thân hình nõn nà của An Hiểu và An Nhiên...


Nếu không phải vì nghe nói ông ta có cách giải độc cho An Chiếu thì An Vưu Tâm đã không nhẫn nhịn cho ông ta tỏ thái độ dâm dê, ngạo mạn tại An phủ như vậy...


" Hừm... tiểu thiếu gia đang trúng Bạch Tán Phấn"_ Khôi dược phu chẩn bệnh.


" Vậy ông có giải được độc này không?"_ An Vưu Tâm phấn khích. Ông đã mời không biết bao nhiêu đại phu, luyện dược sư giỏi nhất kinh thành nhưng vẫn không nhận biết được lai lịch của loại độc này. Không ngờ Khôi dược sư chỉ chẩn bệnh một lát đã biết ngay là trúng độc gì...


" Bạch Tán Phấn là loại độc ăn mòn thân thể từ bên trong... may là tiểu thiếu gia chỉ mới trúng vài ngày nên còn cứu chữa được..."_ Khôi dược phu vuốt vuốt sợi râu bên mép.


" Vậy phiền Khôi dược phu cứu nhi tử ta"


" Thuốc giải thì ta có... các ngươi cũng phải biết thuốc giải này rất quý hiếm, ta phải bỏ ra nhiều vốn lẫn công sức để có được nó... bây giờ lại đem ra cho các ngươi thì...chậc chậc..."


" Chỉ cần dược sư chịu đưa chúng tôi thuốc giải, chúng tôi sẽ hậu đãi người thật tốt!!!"_ Tam phu nhân chen vào nói.


" Hừ! Tiền thì ta không thiếu chỉ là..."


" Khôi dược sư cần gì cứ nói với chúng tôi"_ An lão gia sợ ông ta không muốn chữa trị nên muốn từ chối.


" Hazzz... cả đời này ta lấy y dược làm lý tưởng sống của ta... nên đến tuổi này ta vẫn cô quạnh bóng chiếc... nay ta vừa gặp vị An tiểu thư xinh đẹp, rạng ngời như đóa hoa hồng nở rộ nhất thời ta muốn hỏi cưới..."


Rầm!!!


" Ý ông là muốn ta bán nữ nhi cho ông để cứu hài tử??? Quá hồ nháo!!!"_ An Vưu Tâm tức giận.


" Ấy ấy... An lão gia, ông đừng hiểu lầm ý của ta. Khi hỏi cưới thì chắc chắn ta sẽ đưa lễ vật đầy đủ"


" Hừ! Nhìn ông chỉ đáng tuổi cha mà dám mơ mộng ảo huyền đến nữ nhi của ta sao??? Không nói nhiều nữa... ông đi khuất mắt ta mau!!!"_ An Vưu Tâm hét lớn sau đó ngã khụy xuống.


" Lão gia, người có sao không??? Sức khỏe người không tốt đừng tức giận quá! Lão gia à~ để thiếp thuyết phục Khôi dược sư, bây giờ cơ hội cứu Chiếu nhi chỉ có ông ta..."


" Hừ!"_ An lão gia tức giận bước ra ngoài để lại hai người trong phòng.


" Phụ thân!!!"


An Hiểu vừa định đến thăm An Chiếu thì thấy cha nàng bước ra, khuôn mặt đỏ bừng vì mới tức giận.


" Con đến đây làm gì?"


" Con nghe nói phụ thân đã mời được Khôi dược phu nên con muốn đến xem..."


" Hừ... không cần vào"


" Sao? Phụ thân, đã có chuyện gì trong đó sao?"


Ông đau đớn nhìn nữ nhi của mình... An Chiếu thì bằng mọi cách phải cứu được nó nhưng không lẽ vì vậy mà ông phải gả nữ nhi của mình cho một ông già chỉ đáng tuổi làm cha nó... không... ông không thể làm như vậy được!!!


" Hazz... con trở về phòng đi... sẽ không có chuyện gì đâu. Tốt nhất con cùng muội muội của con nên tránh gặp mặt lão Khôi dược sư kia"_ Nói xong ông bước đi.


An Hiểu nghi hoặc. Chắc chắn đã có chuyện! Nàng liền xoay người chạy tìm đại ca.


........................................................................


Nhạc Phượng Hy đang nhàn hạ uống trà ở ngoài sân.


" Ra đi!"_ Nàng nói. Mắt vẫn chăm chú  pha trà như chuyện này rất quan trọng cần phải tỉ mỉ làm...


Vụt! An Trung xuất hiện.


" Mời An đại thiếu gia thưởng trà"_ Nàng pha thêm một tách trà.


Hắn dè chừng nhìn nàng sau đó ngồi xuống ghế đối diện.


" Ngươi là ai?"


" Ồ... An thiếu gia đến đây ắt cũng biết tại hạ là ai, phải không?"


" Nghe nói ngươi cứu muội muội của ta, còn nói sẽ giúp mẫu thân ta giải oan"


" Đúng vậy a"


" Rốt cuộc ngươi tiếp cận An gia là có mục đích gì?"_ Hắn nhíu mày hỏi, tay cảnh giác cầm lấy chuôi kiếm bên hông.


" Tiếp cận? Tại hạ chỉ là tình cờ quen biết An tiểu thư... hoàn toàn không có ý xấu"


" Làm sao tin tưởng được ngươi?"


" Vậy thiếu gia còn có lựa chọn khác sao?"


Hắn im lặng... đúng vậy! Hắn có lựa chọn khác sao? Người này xem chừng đã biết được vài chuyện còn tỏ ý muốn giải oan cho mẫu thân hắn...


Phụ thân chỉ cho hắn thời hạn năm ngày, tính mạng của Chiếu đệ thì vẫn đang nguy kịch mà hắn đã tốn mất hơn một ngày mà vẫn chưa điều tra được gì...


" Ngươi có cách giải quyết chuyện này?"


" Phải"_ Nàng thẳng thắn gật đầu.


" Ngươi biết thủ phạm là ai?"


" Phải"


" Là ai???"


" Chưa có chứng cứ ta không thể kết luận"


" Vậy tại sao ngươi đã xác định là người đó làm?"


" Nghe lén"


" Sao???"_ Hắn ngạc nhiên hỏi lại... hắn sợ bản thân đang nghe nhầm...


" Ta nghe được vài chuyện hấp dẫn"_ Nàng nháy mắt.


" Vậy ngươi định làm gì?"


" Chờ"


" Chờ? Ngươi muốn chờ gì?"


" Ngươi sẽ biết nhanh thôi"


" Nhanh là khi nào? Ngươi có biết phụ thân ta chỉ cho ta 5 ngày để điều tra, thời gian không còn nhiều nữa!?"_ Hắn muốn nhanh chóng cứu mẫu thân và Chiếu đệ.


" Ừm... ngươi yên tâm! Ta cam đoan chuyện này sẽ được giải quyết trước 5 ngày"


Không hiểu sao hắn lại muốn tin tưởng người này. Cách nói chuyện của người này có vẻ ngả ngớn, trêu chọc, không nghiêm túc nhưng đôi thủy mâu ấy lại trong suốt lạ thường, thể hiện rõ sự kiên định và tự tin.


.......................................................................


" Lão gia~ Chiếu nhi phải làm sao đây huhuhu"_ Trần Nhu lao vào lòng An Vưu Tâm khóc lóc.


" Phu nhân, ông ta không chịu cứu thì ta tìm người khác giỏi hơn... dù sao chúng ta đã biết lai lịch độc thì chắc chắn sẽ có người có thuốc giải thôi!!!"


"... nhưng... hức hức... Khôi dược sư nói Chiếu nhi nếu không được uống thuốc giải sau hai ngày thì sẽ... chết huhuhu làm sao bây giờ? Chiếu nhi mà có mệnh hệ gì chắc thiếp không sống nổi đâu!!!"


" Sao??? Hai ngày?"_ Ông kinh sợ. Hai ngày làm sao ông kịp tìm đại phu khác đây??? Còn chưa nói đến thời gian để điều chế thuốc giải nữa!?


" Lão gia... thiếp cũng không muốn An Hiểu hay An Nhiên phải rời khỏi chúng ta sớm như vậy nhưng... Khôi dược sư quá cố chấp, thiếp đã cố thuyết phục ông ta rất nhiều nhưng vẫn không được..."


Trần Nhu lau nước mắt lén nhìn sắc mặt của lão gia rồi nói tiếp.


"... lão gia à~ hay chúng ta hỏi ý kiến mấy đứa nhỏ... không chừng vì Chiếu nhi mà chúng nó đồng ý thì sao???"


" Nếu chúng nó đồng ý thì ta cũng không chấp nhận được..."_ Ông cau mày bực tức.


" Như vậy thì Chiếu nhi phải làm sao đây huhuhu"_ Bà khóc lớn.


Ông bất lực... nữ nhi của ông... nhi tử của ông... ông phải làm sao đây???


T/g cầu vote m.n ơiiii~ 😢😢😢


Cho ta thêm động lực đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play