Đứng ở mép vực, phía dưới vực sâu là dòng nham thạch sôi ùng ục.


Lâm Như Tuyết nắm chặt mép áo kiềm nén tâm trạng của mình.


Trong đầu ả hiện lên hình ảnh bản thân bị Nhạc Phượng Hy đánh bại, mém nữa bị chôn thân dưới dòng nham thạch nóng bỏng này.


Cứ tưởng được xuyên không, nhập vào thân thể của nữ chính, ả sẽ có được tất cả.


Vốn dĩ thế giới này được sinh ra là để dành riêng cho ả. Vì sao lại xuất hiện thêm một Nhạc Phượng Hy chứ?!


Nhớ lại khoảng khắc ả bị tông xe, linh hồn bị tách ra khỏi cơ thể. Sau hôm đó, ả trở thành một vong hồn lạc lõng, đi lang thang khắp nơi. Đến khi ả bước vào một trường đại học danh tiếng, nhìn thấy những đám sinh viên trẻ trung cười nói rất vui vẻ. Ả sinh ra lòng căm hận!


Thật không công bằng!


Tại sao ả phải chết?


Bọn chúng có là thá gì, không giàu, không đẹp, không tài giỏi như ả. Tại sao chúng lại được sống vui vẻ thế này!?


Ả bay về phía sân bóng đá, đổ hết bao nhiêu uất ức, căm hận tạo nên một tai nạn lớn.


Không ngờ ả có thể làm được, quả bóng bay nhanh như tên lửa thẳng ra ngoài sân, đánh bể đầu một sinh viên gần đó.


Cảm giác khi ấy thật thú vị. Vừa sợ hãi vừa hưng phấn.


Bỗng lúc ấy, ả cảm thấy choáng váng, giống như bản thân bị gió cuốn xoáy đi vậy. Khi tỉnh dậy liền phát hiện bản thân đã xuyên không, hồn nhập vào thân thể của một người cùng tên - một nàng tiểu thư tài sắc vẹn toàn, được người người ái mộ.


Sau nhiều ngày thích nghi ả liền phát hiện ra đây là một cuốn tiểu thuyết mà ả từng đọc qua, người mà ả nhập vào là một nữ chính mang trên đầu ánh hào quang rực rỡ, mang một vẻ đẹp khuynh đảo thiên hạ, đi đến đâu liền cuốn hút người nhìn đến đó, liên tục gặp được nhiều mỹ nam, bên trái có hoàng tử bảo vệ, bên phải có thần y yêu mến, xung quanh đều có nam nhân chỉ hận không thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, tương lai nàng ta sẽ trở thành nữ cường nhân đứng trên vạn người có trong tay hàng vạn bảo bối nghịch thiên, sống hạnh phúc bên những nam nhân của mình.


Hahaha ông trời đã đem ả đến đây há chẳng phải để cho ả tận hưởng phúc vận nghịch thiên này sao?!


Lúc đầu ả còn phải chống chọi với linh hồn của Lâm Như Tuyết nguyên chủ, nhưng nàng ta vốn không phải là đối thủ của ả. Chỉ qua nửa tháng, ả đã đánh tan được linh hồn yếu ớt đó, thành công dung hợp hoàn toàn với thân xác này.


Ả mới chính là nữ chính! Tất cả trên thiên hạ đều là của ả!!!


Thế nhưng dần dần ả phát hiện ra sự việc đã sớm không còn trong tầm kiểm soát của ả nữa.


Nhạc Phượng Hy - một phế vật vô năng vốn phải chết từ sớm nay lại kiêu ngạo đối đầu với ả.


Lâm gia vốn sẽ trở thành đại gia tộc lớn nay lại nhanh chóng bị sụp đổ thê thảm.


Những nam nhân vốn phải bị ả mê hoặc nay lại không để ả vào trong mắt, ngược lại còn mê luyến yêu nghiệt Nhạc Phượng Hy kia.


Điều làm ả lo sợ hơn đó là có những người vốn không hề được nhắc đến trong sách, rõ ràng không hề tồn tại nhưng nay lại xuất hiện với thực lực vô cùng cường đại.


Ví dụ trong tiểu thuyết có đề cập đến Hoàng tộc của Minh Lãm quốc, nhưng hoàn toàn không có vị thái tử nào tên là Hoàng Việt Minh, vốn dĩ Hoàng Thiên mới chính là thái tử.


Hay nói đến vị biểu ca Tiêu Vận kia, ả cũng hơi ấn tượng với nhân vật này nhưng hắn chỉ là một kẻ yếu ớt, thường xuyên lâm bệnh liệt giường,  rất ít khi bước ra khỏi Tiêu phủ. Hắn vốn là người đem lòng si mê Lâm Như Tuyết nhưng vì tự ti với bệnh tật của mình mà luôn tránh né nàng, sau này hắn chết trong nỗi tương tư sâu đậm. Nhưng theo ả chứng kiến thì Tiêu Vận này là một thiên tài tu luyện, được Tiêu gia hết lòng bồi dưỡng và... hắn lại là người của Nhạc Phượng Hy.


Còn có Lãnh Minh Dực, Dương Hàn Long hay thánh tử Đoan Hiên... ngay cả Tề Ngọc...


Tề Ngọc là người bí ẩn nhất mà ả từng gặp cũng là người làm ả tận sâu trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi, muốn nhắc nhở ả có thể chết bất cứ lúc nào nếu chống đối hắn. Chính hắn tự đến tìm ả, trở thành nam nhân của ả, giúp ả đứng trên đỉnh vinh quang, ngược lại ả sẽ là "con rối" của hắn, mặc để hắn điều khiển. Con người này... nàng không thể không tuân theo được.


Lâm Như Tuyết thoáng một chốc rùng người.


Thế giới này dường như đang biến đổi, hoàn toàn không phải đơn thuần là một cuốn sách nữa.


Tề Ngọc nói trên thế giới này có một vị Thần Nữ đầy quyền năng, nàng sẽ giáng xuống trần trở thành nhân loại. Sức mạnh nàng sẽ mạnh lên từng ngày, nàng khôi phục lại trật tự thế giới, trở thành chủ nhân cai quản mọi sinh vật nơi đây.


Đó chẳng phải là ả sao?!


Chính Tề Ngọc cũng đã nói sẽ giúp ả trở thành người đứng trên vạn người, mang trong người quyền năng quyết định mọi sinh sát của cả thế gian này.


Đó chính là Thần Nữ chân chính!!!


Chắc chắn ả phải trở thành Thần Nữ!!!


Ùng ục ùng ục


Lâm Như Tuyết cảm thấy thật khó chịu, luồng khí nóng như chà sát vào làn da trắng mịn của ả.


" Hừ"


Ả vận băng linh bao bọc lấy thân mình rồi dứt khoát quay lưng rời đi.


Nhạc Phượng Hy. Ngươi cứ từ từ tận hưởng tốt những ngày còn lại đi. Ngày ta trở thành Thần Nữ sẽ chính là ngày tử của ngươi!!!


Ta thật mong đợi cái ngày ngươi toàn thân đẫm máu nằm dưới chân ta, tận hưởng cảm giác đau đớn, bất lực, hối hận, nhục nhã khi bị ta đánh bại.


Nhạc Phượng Hy, ta muốn để ngươi biết, chống đối với ta thì sẽ có hậu quả thế nào. Ngươi cứ chờ đó!!!


........................................................................


Chuyện học viện Quốc Hinh đã rơi vào tay Thần Giáo đã rầm rộ khắp Minh Lãm quốc.


Đoàn người Nhạc Phượng Hy khi vừa vào địa phận Minh Lãm quốc liền nghe được tin tức này tuy nhiên lời người này người kia nói lại khá mơ hồ.


Tuy nhiên sự thật thì đúng là Thần Giáo đang nắm giữ học viện Quốc Hinh.


Học viện đối với nàng thì không quan trọng nhưng còn có các gia gia của nàng thì sao?


Có người nói các sư tôn bị đuổi ra khỏi học viện không nơi nương tựa, phải lang thang khắp chốn.


Người khác lại nói triều đình đã mời họ vào cung an hưởng tuổi già.


Lại có tin đồn rằng họ đã chống đối Thần Giáo, không chịu giao học viện cho Thần Giáo nên đã bị đánh chết.


Không ai thật sự biết tung tích của các lão sư.


Điều này làm Nhạc Phượng Hy rất khó chịu.


" Các lão sư không có ở trong cung, phụ hoàng cũng đang cho người đi tìm họ"_ Hoàng Việt Minh nhận được thư từ trong hoàng cung truyền tới liền thông báo cho nàng biết.


" Thần Giáo thật ngông cuồng, ngang nhiên chiếm đoạt học viện lại còn đuổi các lão sư đi nữa. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Đến học viện?"_ Vũ Hồng khó chịu nói.


" Đến đó thì có ích gì, ta nghĩ nên vào cung bàn chuyện với phụ hoàng ta"_ Hoàng Thiên vỗ vai Vũ Hồng an ủi.


" Ngươi nghĩ sao?"_ Hoàng Ái Ny đẩy đẩy Nhạc Phượng Hy dò hỏi.


Lúc này nàng lại rất muốn đi tìm các gia gia nhưng thế gian rộng lớn, nàng làm sao đi tìm họ được đây?


Nhắc đến vị hoàng thượng chỉ nghe mà chưa gặp này, hình như trong di thư của mẫu thân nàng có nhắc đến mối quan hệ thân thiết của phụ thân và hoàng thượng.


Thế nhưng... lúc phụ thân nàng đối đầu với Thần Giáo, người mang danh huynh đệ tốt ấy lại nhắm mắt cho qua, không hề có hành động giúp đỡ nào nói cách khác ông ta e sợ thế lực hùng mạnh của Thần Giáo nên đã từ bỏ phụ thân nàng. Sau đó Nhạc gia bị Lâm gia nuốt trọn, chuyện này chắc chắn ông ta phải biết nhưng ông ta vẫn không hề quan tâm gì, cứ mặc kệ cho mẫu thân chịu nhục chịu khổ trong Lâm gia, để cho tỷ đệ nàng bị lợi dụng, bị chà đạp dưới chân người khác.


Liệu nàng có thể nghe theo mẫu thân tin tưởng một người như vậy được không?!


Khoan đã!?


Có thể ông ta cũng nhận được di thư của mẫu thân giống như Ngạch Tâm gia gia.


Lúc đó là thời gian Nhạc gia rất hỗn loạn vì mất đi trụ cột gánh vác gia tộc - Nhạc Kiện. Vì muốn bảo vệ tỷ đệ nàng mà mẫu thân phải nén đau thương dâng toàn Nhạc gia cho Lâm Hoành, chỉ cần hạ thấp sự tồn tại cho tỷ đệ nàng, không để thế lực thù địch phát hiện mà nhắm vào thì vào Lâm gia chính là còn đường sống.


" Chúng ta vào cung trước"_ Nàng quyết định.


Nàng muốn gặp hoàng thượng, muốn có câu trả lời thỏa đang từ ông ta.


........................................................................


" Bẩm, thái tử cùng đoàn học viên đang chuẩn bị hồi cung"_ Một binh lính chạy vào đại điện bẩm báo.


Trên ngai vàng, hoàng thượng vận hoàng bào đầy uy phong, trên đầu đội hoàng miện ánh kim, trên mặt đã hiện nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất vương giả.


Ở dưới điện chỉ còn lại vài vị quan tướng trong đó có cả Mạc Viêm Hạo và An Trung.


" Có Nhạc Phượng Hy đi cùng không?"_ Hoàng thượng hỏi.


" Tâu bệ hạ, có Lãnh Phi - Nhạc Phượng Hy cùng tiến cung"


Thân phận Nhạc Phượng Hy giả nam trang đã sớm được triều đình điều tra ra, điều cần biết thì đều biết nhưng vì hoàng thượng đã cố ý chặn tin tức này nên nó không còn rôm rả nữa. Nhưng sau khi nhận được tin Lãnh Phi giành chiến thắng đầy thuyết phục cho quốc gia, một vài tin tức về Nhạc Phượng Hy đã bị rò rĩ bên ngoài, nhiều thế lực không nhịn được mà cho người điều tra.


Vì vậy thân phận của nàng đã bị bại lộ.


Mạc Viêm Hạo rất phấn khởi, hy vọng được gặp lại nàng. Hằng đêm hắn đều nằm mộng nhìn thấy nàng, lại còn là giấc mộng đầy hương vị xuân tình. Âm thanh rên rỉ, ánh nhìn ngập nước của nàng khi nằm dưới thân hắn, giờ nhớ lại, hắn lại cảm thấy nóng rực từ dưới bụng. Hắn không nhịn được mà cương lên rồi.


Hắn thật hối hận khi đi hủy hôn với nàng. Nếu không bây giờ hắn đã có thể sớm rước nàng về làm thê tử, có thể tận hưởng mọi hương vị ngọt ngào đầy mê người của nàng rồi.


Hắn biết nàng đã từng rất yêu hắn, còn cố gắng thay đổi rất nhiều để làm hắn để mắt đến. Liệu bây giờ nàng vẫn còn tình cảm với hắn? Chắc chắn là có, Hy nhi của hắn vẫn luôn yêu hắn, nàng chỉ là đang giận hắn mà thôi, chỉ cần hắn dỗ nàng thì nàng sẽ lao vào vòng tay hắn thôi.


" An Trung, ngươi điều binh đến cổng thành đón người trước đi"_ Hoàng thượng ra lệnh. Trong lòng vô cùng căng thẳng, đã đến lúc ông phải đổi mặt với con bé rồi.


" Thần tuân chỉ"_ An Trung quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại dõng dạc nói, trong lòng lại dấy lên tâm trạng phức tạp.


Phải nói khi hắn nghe tin Lãnh Phi là nữ nhi, hắn đã rất vui mừng đến nhường nào. Hắn không phải là thích nam nhân, người hắn thích là nữ nhân, tên nàng là Nhạc Phượng Hy, một cái tên rất đẹp. Nhưng sau đó... hắn lại phát hiện bản thân lại có khoảng cách với nàng. Giữa hắn với nàng chỉ gặp nhau có vài lần cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Hơn hết, thái tử điện hạ cũng đã yêu nàng, hắn làm sao có thể tranh giành với điện hạ được chứ?! Hắn không có tư cách!


Nhưng liệu khi gặp lại nàng, hắn có thể khống chế cảm xúc trong lòng được không?


An Trung hít sâu mạnh mẽ rời khỏi đại điện. Có trốn cũng không thoát, hắn vẫn nên đối diện với nàng như một người bạn bình thường, cố giấu đi tình cảm này tận đáy lòng đi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play