*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơm chiều nấm xào và canh khổ qua, Tô Lê làm rất dụng tâm. Lâm Mặc cũng không đặc biệt thích ăn nhưng vẫn cảm thấy quá lợi hại, ăn thật sự ngon, hai đứa nhỏ ăn đến miệng đầy nước.

"Tẩu tử làm đồ ăn đều ăn rất ngon!" Lâm Tiểu Bút vừa ăn vừa khen ngợi.

Tô Lê nấu riêng cháo nấm cho Tiểu Bút Tiểu Chỉ, hai đứa đều ăn thỏa mãn.

Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Tô Lê cũng nhìn về phía Lâm Mặc, nhẹ giọng nói: "Ngươi cảm thấy hương vị thế nào? Ta muốn làm chút thức ăn đến trấn trên bán, ngươi cảm thấy ý tưởng này được không?"

"Được." Lâm Mặc gật đầu, "Nhưng cũng không cần, ngươi không cần vất vả như vậy."

"Nhưng là như vậy an toàn hơn so với ngươi mỗi ngày săn thú a!" Tô Lê kích động mà reo lên.

Lâm Mặc nhìn Tô Lê, không nghĩ tới nàng nghĩ như vậy.

"Rất nguy hiểm a, nếu chúng ta có phương pháp kiếm tiền tốt hơn, có thể càng ổn định, tại sao lại không cần? Ngươi nói có phải hay không, như vậy chúng ta có thể sinh hoạt ổn định a!"

Tô Lê nỗ lực khuyên Lâm Mặc.

"Hai món này làm như thế nào? Ta chưa thấy qua loại rau dại này, cũng chưa ăn qua nấm, ngươi không sợ có độc?" Lâm Mặc không có trực tiếp đáp lại, ngược lại nói gần nói xa.

Tô Lê thấy hắn không đáp lại, có chút thất vọng, mất mát nói: "Đây là trên rau dại núi, ta học được phân biệt nấm có độc hay không, trước đó trong sách thấy qua hình dáng khổ qua, biết có thể ăn được."

"Rau dại này trên núi có nhiều sao?"

"Rất nhiều a, ta cùng Lê Nguyệt đi hái được vài lần, mỗi lần đều tìm được thật nhiều!" Tuy rằng không biết nguyên nhân Lâm Mặc hỏi câu này, nhưng nàng vẫn trả lời đúng sự thật.

"Ngày mai chúng ta đi trấn trên, chưởng quầy tửu lầu Minh Châu ở trấn trên con người cũng không tệ lắm, con mồi của ta trước giờ đều bán cho hắn, đến lúc đó chúng ta hỏi một chút có thể bán rau dại này hay không." Lâm Mặc nói làm Tô Lê kinh ngạc.

"Bán rau dại?" Tô Lê ngẩn người, không hiểu tại sao Lâm Mặc lại quyết định như vậy.

"Ân, xác thật làm thức ăn là ý tưởng tốt, nhưng chúng ta có thể hoãn một chút sau này lại làm, rau dại này chưa từng có người làm qua, là cơ hội kinh doanh không tồi, chúng ta đem cách làm dạy cho bọn họ, thông qua bán rau dại kiếm một ít tiền, như vậy thực tế hơn, chính chúng ta làm không thể bảo đảm số lượng khách." Lâm Mặc ít khi nói nhiều như vậy, giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình cho Tô Lê.

Tô Lê không nghĩ tới Lâm Mặc không chỉ có tiếp tục ý tưởng của nàng, lại còn nghĩ sâu thêm một tầng, phản ứng có chút không kịp.

Lâm Mặc lại không hề để ý, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, Đại Minh liền tới đây, hai người xuống tay xử lý lợn rừng.

Để lại cho nhà mình và Lê gia một ít, còn lại đều chuẩn bị tốt để ở trong phòng, tính toán ngày hôm sau đem lên trấn trên bán.

Mãi tưởng tượng đến tương lai tốt hơn, Tô Lê tự nhiên tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đem hai bảo bối đưa đến Lê gia, Tô Lê theo Lâm Mặc và Đại Minh, đẩy xe đẩy bằng gỗ, mang theo con mồi với một ít rau dại mà Tô Lê hái đi trấn trên.



Đường núi khó đi, Tô Lê đổ mồ hôi đầm đìa, cho dù uống nước rất nhiều lần vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô như cũ, đi được hơn một canh giờ, thời điểm Tô Lê sắp không chịu đựng nổi cuối cùng cũng đến trấn Thanh Phong.

Không do dự chút nào, bọn họ đi thẳng đến tửu lầu lớn nhất —— tửu lầu Minh Châu.

Mới vừa bước vào tửu lầu, chưởng quầy với thân hình bụng bự liền vui tươi hớn hở đi lên đón, vỗ vỗ bả vai Lâm Mặc, lại nhìn tới lợn rừng lớn trên xe, càng cười đến giống như phật Di Lặc: "A Mặc ngươi đã đến rồi, thu hoạch không tồi sao, tửu lầu của ta cuối cùng có thịt lợn rừng cung ứng, đem vào đi, thịt khác cũng lấy, bên này ta vừa ăn xong một nửa, những thứ ngươi đưa tới muốn bán, gà rừng và thỏ hoang ta cũng muốn."

Chưởng quầy nói trực tiếp, nhìn ra được quan hệ rất tốt với Lâm Mặc.

Lâm Mặc hơi hơi mỉm cười: "Được, cảm ơn ngươi Lâm chưởng quầy." Đối với Lâm chưởng quầy, Lâm Mặc là cảm kích, nếu không phải chưởng quầy mấy năm nay trợ giúp, hắn đã sớm chống đỡ không nổi nữa.

Phân phó tiểu nhị đưa Đại Minh đem lợn rừng và gà rừng thỏ hoang đưa tới hậu viện cắt ra, Lâm chưởng quầy lại nhìn về phía Tô Lê: "Đây là tức phụ của ngươi?"

Lâm Mặc gật đầu, nói: "Lâm chưởng quầy, tức phụ ta ở phương diện nấu ăn có chút tâm đắc, hương vị thật sự không tồi, ta muốn cho ngài thử xem xem."

Lâm chưởng quầy ngoài ý muốn nhìn về phía Tô Lê, do tin tưởng Lâm Mặc, nên chấp nhận đề nghị này, mang theo hai người đi ra sau bếp, vừa đi vừa nói: "Như thế nào? Muốn cho tức phụ ngươi làm đầu bếp? Hay là mở cửa tiệm nhỏ? Ha ha, ta tới giúp ngươi nhìn xem."

Lâm Mặc chỉ cười không nói.

Vào sau bếp, Lâm Mặc giúp Tô Lê rửa sạch rau dại, nàng đứng phía trước nồi to, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định làm gỏi khổ qua, khổ qua xào tỏi, canh khổ qua, rau sam xào, rau sam xào trứng, mộc nhĩ xào thịt bầm cùng nấm xào.

Lâm chưởng quầy cùng mấy người đầu bếp ngồi ở bên cạnh trên bàn cơm bắt đầu còn không cho là đúng, nhưng khi mấy món ăn đem đến, ngửi được hương thơm, lập tức bị chinh phục, cơ hồ mỗi món ăn đều bị cướp đoạt không còn, Lâm chưởng quầy càng nhìn ra cơ hội kinh doanh trong đó.

"Tay nghề không tồi!" Lâm chưởng quầy khen.

"Cảm ơn Lâm chưởng quầy." Tô Lê cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Lâm Mặc nói tiếp: "Chưởng quầy, ngươi cảm thấy mấy món ăn này thế nào? Nếu đặt ở tửu lầu các ngươi bán, sẽ bán tốt không?"

Lâm chưởng quầy ha hả cười: "Đương nhiên rồi, mấy món ăn này cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện qua, các khách nhân liền cảm thấy mới mẻ, hơn nữa cách làm đa dạng, có thể bán tốt." Vừa nói vừa ra hiệu cho mấy đầu bếp đi ra ngoài.

"Lâm chưởng quầy, chúng ta tính cùng ngài làm khoản sinh ý, mấy món ăn này làm như thế nào chúng ta có thể dạy cho đầu bếp của ngài không điều kiện, rau dại từ chỗ chúng ta cung cấp, chúng ta bán rau dại cho ngài, thật ra mấy món này đều rất đơn giản, một khi bán ra tốt nhất định có tửu lầu khác tranh nhau bắt chước, bất luận là ngài hay là ta đều chỉ có thể nhanh chóng kiếm một khoản liền thu tay lại."

Nghe Lâm Mặc nói xong, Lâm chưởng quầy thực vừa lòng, là một thương nhân, hắn đương nhiên biết mấy món ăn này bán không lâu dài, mà Lâm Mặc nói thẳng không cố kỵ làm hắn càng thưởng thức.

"Kỳ thật, món ăn bị bắt chước là tất nhiên, nhưng là cũng may rau dại này làm được nhiều món khác nhau, Lâm chưởng quầy ngài không nhất định phải một lần đẩy ra hết toàn bộ, chúng ta cách mấy ngày ra một món, như vậy có thể lưu lại khách nhân nhiều hơn."

Lời vừa dứt, Lâm chưởng quầy vỗ tay tán dương, hỏi: "Cách làm còn có rất nhiều?"

Tô Lê mỉm cười gật đầu.

"Thật tốt quá, cái sinh ý này ta làm!" Lâm chưởng quầy gật đầu đồng ý.

Cuối cùng ký kết hiệp nghị, căn cứ tửu lầu định giá, mỗi khi bán ra một phần đồ ăn, Tô Lê và Lâm Mặc được phân đến hai phần lợi nhuận, còn lại tám phần cho tửu lầu.

================================

Tác giả có lời muốn nói: Là lả lướt viết đến quá kém sao? Không có gì người cấp lả lướt viết lời bình, làm nũng lăn lộn cầu cổ vũ cầu cất chứa nga!



Gỏi khổ qua



Khổ qua xào tỏi



Canh khổ qua



Mộc nhĩ xào thịt bầm



Nấm xào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play