Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Với một cuộc sống được người khác hâm mộ, cuối cùng sau ba ngày nghỉ ngơi và ở nhà làm ổ thì Ninh Y cũng lấy lại được tự do, Ninh Tu đích thân đưa cô tới trường.

Trước khi xuống xe, Ninh Tu không phiền không chán cứ dặn dò mãi: "Nếu em không muốn trong nhà đưa cơm trưa thì ở trường phải ăn cơm nhiều lên. Đừng nghĩ anh không thấy rồi chơi xấu, dù sao nếu tối về cân, em nhẹ hơn là em tự hiểu..."

Ninh Y chỉ có thể liên mồm bảo đảm, lại lấy cái túi nhỏ đựng kẹo và chocolate trên người mình xuống, sau khi cam đoan đừng lo là cô không có kẹo ăn, rốt cuộc mới tiễn anh hai như mụ già kia đi.

Đến lớp, cô bóc viên kẹo vị dâu tây ra nhét vào miệng để ngậm, nằm trên bàn học mà rên rỉ than thở, cảm giác mình già đi mười tuổi.

"Bà Ninh! Cuối cùng bà cũng đi học rồi."

Một âm thanh ngạc nhiên vui mừng vang lên bên tai cô, Ninh Y nâng mắt nhìn, là Mộ Vãn Tình đang ôm một chồng bài tập.

"Sức khỏe bà ổn hơn chút nào chưa? Bà đã bình phục hẳn chưa? Chắc chắn không sao chứ? Hôm đó bà đột nhiên ngất xỉu khiến tui thật sự hoảng sợ, vốn định đưa bà tới bệnh viện với ông Lộ nhưng ông ý lại bảo tui đi sẽ vướng víu, rốt cuộc hôm sau bà lại không tới trường làm tui lo lắng rất lâu, tui cũng không liên lạc với bà được..."

Ninh Y thấy đôi mắt to dưới tròng kính dày cộm kia hơi đỏ lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết đầy sự quan tâm, lo lắng và căng thẳng, bỗng dưng cô cảm thấy mình y như một thằng fuckboy lừa gạt tình cảm của cô gái nhỏ.

Người ta thật lòng quan tâm, song cô lại một lòng nghĩ ngợi làm sao để gây phiền phức cho người ta...

Vì để phát triển cốt truyện, Ninh Y đành phải cắn răng độc ác, cô lạnh nhạt nhìn Mộ Vãn Tình, học theo cái giọng nhạt nhẽo của Lộ Hứa Nam hôm đó: "Cậu không cần phải như vậy, tôi cũng chẳng phải vì cậu, chỉ là vừa khéo đụng trúng thôi. Coi như hôm đó gặp phải chó hoang thì tôi cũng sẽ giúp."

"Ôiiii! Mị quá rác rưởi! Mị thật sự còn rác gấp đôi chó Lộ!!!"

Ninh Y không mở mắt, có chút không dám nhìn đối phương.

Hiển nhiên Mộ Vãn Tình chẳng ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế nên không khỏi ngẩn người.

"Ủa, xấu xí... Cậu đứng ở chỗ ngồi của tôi làm gì vậy?" Cư Mộng đeo cặp đi vào, cau mày nói một cách không vừa lòng.

Lúc này Mộ Vãn Tình mới hoàn hồn, con ngươi chuyển đến giữa đường đi, nhường lại vị trí, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Cư Mộng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế của mình, không coi ai ra gì mà kéo Ninh Y bảo: "Mày đi học rồi, mấy nay tao chán lắm luôn, giờ học cũng chả có sức ngồi đọc truyện nữa."

Ninh Y bèn tiện thể lạnh nhạt Mộ Vãn Tình, cô phối hợp với Cư Mộng, bàn luận tiểu thuyết của Tấn Giang cập nhật cực kỳ chậm chạp.

Bàn tay ôm bài tập của Mộ Vãn Tình siết chặc, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nói một câu "Cảm ơn bà", mặc kệ Ninh Y có nghe hay không, cô ấy cũng xoay người đi tới chỗ bạn học vừa kêu cô ấy thu bài tập.

Ninh Y nhìn bóng lưng chán nản của cô gái nhỏ, cũng thầm thở dài một hơi.

Cư Mộng thấy tầm mắt của Ninh Y, khẽ hừ một câu: "Hoàn toàn là tay sai của giáo viên, mỗi ngày không phải hối bài tập thì là mách lẻo báo cáo, đúng là người xấu tác oai tác quái!"

Ninh Y áy náy đầy cả bụng, cô không nhịn được mà nói đỡ cho Mộ Vãn Tình: "Người ta là cán sự bộ môn, đó là chuyện thuộc trách nhiệm, vả lại hối bài tập của mày không phải vì tốt cho mày sao?"

Cư Mộng nghe mà không có cách nào phản bác nhưng trong lòng lại khó chịu, cô nàng bỉu môi lầm bầm: "Ai cần nó vì tốt cho tao? Tao lại không cần dựa vào thành tích, dù sao cũng định ra nước ngoài... Hơn nữa nếu không phải vì nó thì sao mày lại vào bệnh viện chứ?"

Vừa nói, cô nàng chợt vỗ vào gáy một cái, hơi kích động kéo lấy tay Ninh Y nói: "Thấy ma lem nên mới nhớ, ngày đầu tiên mày xin nghỉ ấy, lúc đang học tao thấy nó ngăn Lộ Hứa Nam ở cầu thang! Mày còn nói đỡ cho nó làm gì? Chắc chắn nó mang lòng dạ không tốt!"

"Thật sao?" Ninh Y vừa nghe bèn ra vẻ bị chọc tức.

"Tao lừa mày làm gì? Chỉ vì ma lem nó thật sự không có cảm giác tồn tại nên tao mới quên bén chuyện này."

Cư Mộng bừng bừng sức sống, bỗng dưng đưa tay chỉ về hướng của cửa sau, tức giận nói: "Uầy! Nó lại đi tìm Lộ thần!"

Ninh Y nhìn theo hướng cô nàng chỉ, đúng là thấy Mộ Vãn Tình nói chuyện với Lộ Hứa Nam vừa ngồi xuống, không biết hai người nói gì nhưng người trước lại lấy một cuốn bài tập từ trong ngực ra đưa cho người sau.

Lộ Hứa Nam không nhận, song cũng không ngăn Mộ Vãn Tình đặt ở trên bàn anh.

Tới rồi tới rồi! Rốt cuộc cốt truyện cũng bắt đầu!

Ninh Y xem cảnh này, vì kích động mà khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.

Cư Mộng tưởng cô tức giận, thật sự cô nàng còn tức hơn cả cô, nói: "Đù! Trước mày bảo mượn bài tập gì đó tao còn không tin, té ra có người phụ nữ mưu mô như vậy! Mày cứu nó vô ích rồi, đơn giản là lấy oán trả ơn!"

Ninh Y nhìn Mộ Vãn Tình, trong lòng hô to một câu: "A Di Đà Phật, không phải là ý của mị" rồi hùa theo Cư Mộng giả vờ: "Đúng! Quá mưu mô! Tao thật sự nhìn lầm cậu ta!"

Hai người bọn họ thì thầm, chỉ chốc lát sau đã quy Mộ Vãn Tình thành cái kiểu "Hồ ly tinh giả heo ăn thịt cọp".

Hai cô gái đang tức giận và bất bình thì "Hồ ly tinh" vòng trở lại.

Hiển nhiên Cư Mộng sẽ không cho cô ấy vẻ mặt tốt, không khách sáo mà hừ lạnh: "Cậu có thể đừng lượn tới lượn lui làm người ta chướng mắt được không? Bộ chả biết dáng vẻ mình ra sao à? Ô nhiễm tròng mắt!"

Ninh Y phát hiện Cư Mộng ở trước mặt Mộ Vãn Tình như biến thành một người khác.

Trải qua một tháng chung đụng, cô biết dù đối phương hơi kiêu ngạo, ngang ngược song lòng dạ cũng không xấu, trên đường thấy mèo hoang sẽ tự mình ôm tới bệnh viện thú cưng nhưng mỗi lần nói tới Mộ Vãn Tình là cứ chê bai, gần như gọi là đột nhiên tỏa ra ý xấu.

Chắc do cốt truyện yêu cầu.

Nghe Cư Mộng nói hết sức nặng, Ninh Y thấy gương mặt Mộ Vãn Tình đỏ lên, cúi đầu cắn môi, quả thực cô không nỡ nói thêm gì, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, cô rũ mắt khảy khảy mép giấy, không nhìn nữa.

Một phút sau, một cuốn tập bìa nâu được đưa đến trước mặt cô, đồng thời vang lên âm thanh nhỏ như muỗi của Mộ Vãn Tình.

"Ninh, bà Ninh ơi, tuy đối với bà chỉ là một cái nhấc tay nhưng tui thật sự rất biết ơn. Mấy hôm trước bà không đến lớp, tui có sắp xếp rồi ghi lại nội dung chính trong mấy bài giảng của giáo viên, hy vọng có thể giúp được bà chút gì đó..."

Ninh Y nghe thấy câu này thì ngón tay khẩy mép giấy khẽ dừng lại, mí mắt rũ xuống đã chặn lại con ngươi đang mạnh mẽ chấn động của cô.

Làm cái gì vại? Nữa hả???

Rõ ràng là lời kịch của Mộ Vãn Tình nói với Lộ Hứa Nam mà!!!

...

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Nam: Tôi lờ mờ cảm thấy hình như đầu mình xanh biếc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play