Vui vẻ thì cũng là một ngày, không vui thì cũng là một ngày. Tối tối, mỗi khi Nghiêu Trăn nằm trong chăn mất ngủ, cô lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trước thời gian và vũ trụ, con người thật tầm thường.

Thỉnh thoảng lại thấy cô đơn, lẻ loi, thậm chí cô còn nghi ngờ địa cầu này chính là nhà tù, và nhân loại là tù nhân bị lưu vong từ thời viễn cổ, vì thế con người không cần tranh cũng chả cần đấu, vì tất cả mọi người đều là tù nhân bị trục xuất của hệ mặt trời.

Quá khứ đã vẽ nên một dấu chấm tròn với cô, tuy thỉnh thoảng nhớ đến cô lại ngỡ như một giấc mộng…

Cô nhớ rất rõ cảnh tượng mình bước ra khỏi cục cảnh sát cách đây hai năm, đó là một ngày nắng gắt. Cô chỉ mới bị tạm giam vài ngày mà đã cảm thấy lạ lẫm với cuộc sống ở bên ngoài. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy sự cầm tù bên trong bức tường cao kia đáng sợ biết bao nhiêu, thời gian càng kéo dài thì càng dễ dàng hủy hoại một con người.

Lúc lên xe, từ lớp kính ở băng ghế sau, cô nhìn thấy xe Lý Đông Phóng lướt qua chiếc xe cô đang ngồi, chạy đến trước cửa cục cảnh sát. Cô hoảng hốt, đưa tay định mở cửa, nhưng Lâm Hựu đã ngăn cô lại. Lúc này Nghiêu Trăn mới lấy lại tinh thần, có một số việc con người không được tham lam, đã chọn con đường nào thì phải đi trên con đường đó.

Đến bệnh viện thăm ông cụ Lý, cô mới hoàn toàn hiểu ra câu nói “Tôi chỉ đến cho cô thấy thái độ của tôi và ba” ở phòng thăm tạm giam hôm đó là gì. Hóa ra không chỉ có mỗi ý của Lý Nguyệt, chuyện quan trọng hơn chính là ông cụ không thể nào tiếp nhận được chuyện này.

Ông cụ già yếu lụm khụm, yếu hơn hẳn so với lần cuối cùng cô gặp ông. Ông ngồi thẳng người, đưa cho cô một cái hộp màu xanh đậm, bàn tay khẽ run rẩy, đây cũng là triệu chứng chung của người già.

Hộp cầm tay nhỏ cỡ túi giấy, không đóng kín, ông ra hiệu cô mở ra xem.

Nghiêu Trăn biết điều im lặng mở ra xem, trong đó lả một bản hợp đồng.

Đây là một quỹ mà ông cụ Lý đã lập dưới danh nghĩa của Lý Ninh Mật suốt nhiều năm qua. Cái đêm mà Vương Như Kim vội vàng bỏ đi có từng nói với cô, đây là một phần để lại cho Ninh Mật trong di chúc. Ông cụ hiện giờ vẫn còn sống, bản di chúc ấy còn hiệu lực ư?

Nhưng đây không phải chuyện mà cô cần quan tâm.

Ban đầu cô vẫn chưa hiểu ý ông, ngơ ngác nhìn đối phương. Ông cụ Lý nói làm ông mấy tháng qua nên sẽ không để cô gọi không công, nếu Ninh Mật không có phúc phần này, thì hãy để cho người có phúc hưởng khác thay thế con bé. Vì thế ông bảo cô cầm hợp đồng này rời đi, tất cả tài sản trên hợp đồng này sẽ thuộc về cô.

Cô không biết nên vui hay nên buồn, đây có lẽ là chuyện tốt duy nhất trong vô số tin tức xấu trong suốt mười ngày qua có thể khiến cô phấn chấn tinh thần.

Bản hợp đồng cầm trên tay vô cùng nặng nề, khiến cô không thể nào hít thở nổi. Đứng trước giường bệnh suy nghĩ thật lâu, cô không thể cầm được, tránh sau này mỗi khi Lý Đông Phóng nhớ đến cô chỉ toàn là hình ảnh nhát gan, hám lợi.

Sau này, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, khi nhớ lại cũng chỉ là một đoạn ký ức kinh tâm động phách trong cuộc đời ngắn ngủi.

Lý Nguyệt đưa cô ra ngoài, bà vẫn luôn cụp mắt không nói lời nào. Nghiêu Trăn nghiêng đầu nhìn bà, người cô này vẫn dịu dàng và hiền lành như xưa, nhưng ánh mắt nhìn người lại chất chứa bao nhiêu chuyện xưa.

Mấy lời bà nói làu làu tại phòng giam kia, đều là do ông cụ Lý và luật sư Điền Bắc dạy cho.

Nghiêu Trăn thấy mình quá mềm lòng, thậm chí còn có hơi giả tạo. Quả thật cô có thể hiểu cho ông cụ Lý, Lý Đông Phóng tốt xấu gì cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận duy nhất của nhà họ Lý. Dù sau lưng có xấu xa dơ bẩn thế nào, thì dưới ánh đèn sáng chói kia vẫn là dáng vẻ vẻ vang.

Không phải dạng người nào cũng đều có thể được gả vào nhà giàu, chén cơm nhà giàu không dễ nuốt, như củ khoai lang nóng. Trương Minh Côn khổ công kinh doanh, ăn cơm chùa bao năm nay, nhưng không quậy ra được bao nhiêu bọt nước mà đã chìm xuống đáy.

Mọi người đều thực dụng, còn cô thì phải quay về nơi cô thuộc về.

Bà len lén nhét cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng đây là ý của mình, hy vọng cô không thấy nhà bọn họ bất nhân. Bà còn xin lỗi vì đã cùng luật sư kẻ xướng người họa uy hiếp và đe dọa cô ở cục cảnh sát.

Bà còn nói, Nghiêu Trăn à, cô là một cô gái tốt, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn. Còn đối với đàn ông, sự ủng hộ của gia đình vô cùng quan trọng, nó có thể vì cô mà kiên trì nhất thời, nhưng tình cảm không được chúc phúc cũng giống như mấy nhánh cây trên cây dương, vĩnh viễn không bao giờ vươn cao thành đại thụ che trời.

Ở trước mặt tôn nghiêm, hiện thực chả là gì cả, nghĩ đến thân thể của Nghiêu Thiện, cô có hơi bất lực, bèn nói với Lý Nguyệt rằng, tiền trong thẻ cô mượn tạm, sau này sẽ trả lại gấp đôi.

Sau đó bọn họ lên chiếc SUV màu đen của Lâm Hựu.

Anh ta mặc thường phục chở bọn cô đến bến xe, khi đi đến quầy vé, anh ta không đi theo, chỉ cau mày móc ra một điếu thuốc, kẹp trong tay hỏi cô có tính toán đi đâu chưa.

Cô bảo mình còn chưa nghĩ ra, nhưng sẽ không đi về bắc, vì cô sợ lạnh.

Lâm Hựu nói chỉ cần Lý Đông Phóng muốn tìm thì dù cô đi đâu anh ấy cũng sẽ tìm ra, còn nếu anh ấy không muốn tìm thì dù cô có ở lại Đông Đài thì cũng sẽ không đụng mặt.

Nghiêu Trăn cười khổ, không biết phải trả lời anh ta thế nào. Cô cứ tưởng cô và Lâm Hựu tốt xấu gì cũng là bạn, nhưng đến ngày hôm đó cô mới hiểu ra, bọn họ vốn dĩ không thể tính là bạn.

Bây giờ cô mới hiểu, câu nói ấy của Lâm Hựu vừa có ý trấn an cô, nhưng cũng mang theo dao đâm thẳng vào lòng cô. Cô càng ở đây lâu thì càng thấy vết đâm đó thêm sâu. Cô thừa nhận mình tham lam, vô sĩ, tuy không nói một tiếng đã bỏ chạy, nhưng trong lòng lại mong mỏi Lý Đông Phóng sẽ đến tìm mình, ngay cả khi cả hai không thể đến được với nhau.

Dù chỉ là gặp mặt chào nhau một câu, trong lòng cô cũng thấy ấm áp hơn.

Dù có bị công an bắt về quy tội, cũng chỉ ngồi tù vài năm. Nếu anh không chê, cô có thể bỏ đi.

Lâm Lang huơ huơ tay trước mắt cô, “Này, cậu nghĩ gì thế?”

Nghiêu Trăn khựng lại, “Không có gì.”

Lâm Lang là bạn cùng thuê nhà với cô, ngoại trừ cô ấy ra còn có một cô gái ở sát vách, kinh tế không tính là túng thiếu, nhưng cô vẫn quen chi tiêu tiết kiệm.

Nghiêu Thiện đã tái hôn, hồi đầu năm còn sinh được một cu béo. Hai chị em cô nếu như so với rau hẹ thì em gái đã cắt được hai gốc rồi, còn cô vẫn chưa chịu nảy mầm.

Lâm Lang bảo Nghiêu Thiện là cô gái ngốc, rất được mấy chàng trai yêu thích, trái lại Nghiêu Trăn suốt ngày cứ trưng ra vẻ mặt nặng nặng nề nề, nên chẳng ai muốn vướng vào.

Nghiêu Trăn không gật bừa, nhưng cũng không biết phản bác thế nào.

Trải qua hai năm cố gắng, cửa hàng bánh ngọt cũng đã đi vào quỹ đạo, thu nhập cũng bắt đầu khá hơn. Khi cửa hàng vừa khai trương, hai bà chủ của tiệm hoa tươi và tiệm trà sữa kế bên thường xuyên giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng hơn nửa tháng trôi qua, cô vẫn độc lai độc vãng như cũ, hai người kia cũng không còn nhiệt tình nữa.

Lâm Lang thay đồ, sửa sang lại tóc, “Tối cuối tuần sau mình có hẹn, báo trước với cậu một tiếng, mình không về đâu nhé.”

“Nếu cậu không về thì mình cũng ở nhà.”

“Đúng vậy, cậu có thể dẫn đàn ông về đây thoải mái, miễn là đừng phá nhà là được.”

Nghiêu Trăn thở dài, “Không phá nhà thì sao có thể thỏa thích.”

Lâm Lang đã trễ giờ làm, không rảnh nói chuyện với cô nữa, cô ấy cầm túi vội vàng đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nghiêu Trăn thong thả thu dọn đồ đạc lại vô cùng hâm mộ. Tuy công việc không danh giá, nhưng người ta tự làm chủ, thu nhập lại không kém cạnh cô ấy, vừa thoải mái lại nhàn nhã.

Không so sánh, không bi thương.

Đến cửa hàng mở cửa ra, cô cất bảng thông báo tạm nghỉ đi. Cửa hàng của cô mở gần với các văn phòng, nhưng bây giờ các cô gái đều có yêu cầu nghiêm khắc với đồ ăn, vì thế khách đến cửa hàng không nhiều. Cũng may gần đó có vài khu chung cư cao cấp, đơn đặt hàng qua mạng khá nhiều, khi nào bận cô sẽ đưa đơn cho bên giao hàng, còn khi nào rảnh thì cô sẽ tự đi giao hàng.

Hôm nay là thứ hai, không đông khách như cuối tuần, nên hai nhân viên trong tiệm xin phép nghỉ một bữa.

Cô mở quầy thu ngân đếm tiền của ngày hôm qua, sau đó rút một tờ tiền, đến cửa hàng trà sữa bên cạnh mua một ly latte, sau đó lại cầm latte sang tiệm hoa bên cạnh chọn một bó hoa.

Uống một hớp cà phê, tận hưởng hương vị hòa tan trong miệng. Bà chủ của hai tiệm đều không có ở đó, chỉ có nhân viên trông coi cửa hàng.

Nhân viên hỏi cô, “Chị Nghiêu Trăn, sao ngày nào em cũng thấy chị hưởng thụ cuộc sống thế.”

Cô cúi đầu cười, nụ cười có hơi khô khốc, thản nhiên đáp, “Vì trước đó đã hi sinh quá nhiều, cho nên mỗi ngày được sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”

Đối phương vừa qua hai mươi đã ra ngoài làm việc, nhỏ hơn cô vài tuổi. Tuy cô ấy giống Nghiêu Trăn ở điểm phiêu bạt không nơi nương tượng, nhưng lại không có niềm vui thỏa mãn đủ ba bữa một ngày như cô.

Cô nhìn bó hoa trong tay mình, sau đó đưa cho cô ấy, “Này, tặng em đấy.”

“Thật hả chị? Sao chị lại tặng em?” Cô ấy ngắm nghía một lúc, rồi mới đưa tay nhận lấy.

Cô không nói gì, chỉ nhìn cô nhóc mỉm cười, ly cà phê nóng trong tay cũng đã vơi đi một nửa, nửa ngày trôi qua rồi mà cô vẫn chưa làm gì cả.

Quay về tiệm, cô ngồi trước quầy một lúc, chợt nhớ đến bức tranh Phú Xuân sơn mình thêu mấy tháng trước vẫn chưa xong.

Dạo gần đây cô có hơi lười, nên đã gác nó lên ngăn tủ trong quầy thu ngân, lâu rồi không đụng tới, bên trên đã đóng một lớp bụi.

Cô thổi lớp bụi đi lại bị sặc, bịt mũi ho vài tiếng.

Năm ngoái, vì để lấy lại tâm trạng nên cô đã mua nó, mấy cái khác không nói, nhưng lại khảo nghiệm tính nhẫn nại.

Cô trải rộng miếng vải ra, sau đó đi rửa tay. Dòng nước chầm chậm chảy lướt qua khe hở những ngón tay, cô bôi xà phồng lên, rửa sạch bọt biển, rồi lấy khăn lau khô tay.

Nghiêu Trăn mặc đồng phục của cửa hàng, vắt dây lên cổ, kéo ghế ngồi xuống, luồn kim rồi bắt đầu thêu.

Mùi bơ ngọt ngào cứ quanh quẩn trong tiệm, nhẹ nhàng nhưng không hề gây ra cảm giác ngán. Thật ra Nghiêu Trăn cũng không thích đồ ngọt mấy, nhưng cô lại rất thích mùi bơ và mùi bánh ngọt. Khi ngửi thấy nó thì tâm trạng kiểu gì cũng sẽ tốt lên, trong đầu luôn hiện lên những suy nghĩ tích cực.

Cái này có thể gọi là nơi để gửi gắm tình cảm.

Đã mười phút trôi qua mà cô chỉ mới thêu được vài đường, Nghiêu Trăn lại bắt đầu thất thần, xương phần cổ trở nên khó chịu, cứ đau râm ran.

Cô đặt cây kim xuống, bỗng dưng thấy buồn vô cớ.

Đây chính là cuộc sống hiện giờ của cô, bình thản, yên tĩnh, tiết tấu chầm chậm. Đây là cuộc sống mà cô hằng mơ ước, nhưng khi trải qua, cô lại cảm thấy trong lòng chợt thiếu vắng một thứ gì đó.

Con người luôn theo đuổi một cuộc sống cầu mà không được, luôn muốn đuổi kịp tương lai mà vứt bỏ hiện tại. Chờ đến khi mất đi, mới hiểu ra, chỉ biết cúi đầu xoa tay thở dài.

Bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, cô đặt cây kim xuống, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy một vũng nước bên lề đường, có một chú chim sẻ đang bay xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Chú chim gục gặt cái đầu, nhảy nhót đi tới, cúi đầu mổ mổ vài cái. Nó ngúc ngắc cái đầu nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, dường như khá hứng thú với những tòa nhà cao tầng san sát nơi đây.

Bỗng nhiên.

Tiếng bánh xe từ xa truyền đến, từ từ đến gần.

Ầm một tiếng, dường như chiếc xe chạy ngang qua một nắp cống.

Chú chim hoảng sợ, cất cánh bay vèo lên không trung, xuyên qua dây điện, biếN mất khỏi tầm mắt của cô.

Nghiêu Trăn sững sờ nhìn nơi chú chim đã biết mất.

Cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là nhạn bay qua không để lại dấu vết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play