Trên bàn trà trong phòng khách đặt một ly cà phê, khói nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm nồng nàn thoang thoảng bay, bên cạnh còn có một bao khăn giấy, hai ly đế cao, và cả bó hoa hồng mà Trương Minh Côn tặng trước lúc bỏ đi. Ngày hôm đó hai người không hề cãi nhau, ông ta phất tay bỏ đi, đến tối về lại chủ động gọi cho Lý Nguyệt, nhưng bà không bắt máy.

Khi về nhà, ông ta không chờ bà phản ứng lại liền đưa hoa ra.

Hoa hồng đỏ xen lẫn mấy phiến lá xanh, không biết là do lá hoa thơm hay là do cửa hàng hoa phun nước hoa lên.

Cơn giận của Lý Nguyệt qua một buổi trưa đã vơi đi nhiều, thấy ông ta vừa lãng mạn lại có thành ý xin lỗi như thế nên bà không thể nói gì thêm.

Bấy giờ Lý Nguyệt mới chịu hé môi cười.

Khi một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ, đó là chuyện rất dễ dàng. Thật ra, ngoại trừ bó hoa này thì mỗi năm ông ta tặng cho bà không ít quà, ví dụ như khi đi công tác về, ông ta sẽ mang về cho bà một lọ nước hoa hoặc một túi xách, cũng có thể là quần áo cao cấp được đặt may theo số đo của bà.

Lý Nguyệt là người ngậm thìa vàng lớn lên, xưa nay bà không thiếu những thứ này, nhưng tự mình mua và được chồng mình tặng thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Trương Minh Côn là người biết dỗ dành, hoặc có thể nói là người biết dỗ dành phụ nữ.

Bây giờ nghĩ lại những chuyện trước đây, bà mới thấy mình thật nông cạn.

Lý Nguyệt thay sang một bộ đồ để đi ra ngoài, khoác áo khoác Chanel đơn giản, giày cao gót màu đen, tuy lớn tuổi nhưng trông vẫn rất thướt tha.

Bà cứ nghĩ rằng mặc dù Trương Minh Côn đối với mình không còn nhiệt tình như thời còn trẻ, nhưng tình cảm vợ chồng mấy chục năm nay vẫn không thay đổi. Ai mà ngờ hiện thực lại vả vào mặt bà một cái thật mạnh.

Sáng đang khi đi dạo phố được nửa đường, thì bỗng dưng bị phóng viên bao vây từ phía sau, bà bị dọa hết hồn phải lùi về sau vài bước nên bị trật chân, suýt nữa là mất mặt trước bao nhiêu người.

Nghe phóng viên ùa đến hỏi, bà như lạc vào làn sương mù, sau đó lại như bị sét đánh, đứng đực ra như trời trồng.

Bà muốn hỏi bọn họ một câu rằng, Trương Minh Côn mà bọn họ đang nói có phải là người chồng hợp pháp của bà hay không, nhưng kinh nghiệm nói cho bà biết rằng, trước khi xác minh mọi việc thì tốt nhất phải nói năng thận trọng.

Ánh đèn của camera lóe lên rồi chợt tắt, bà còn chẳng nhìn rõ mặt của phóng viên, cuối cùng mấy người kia bị bảo vệ mời ra khỏi tòa nhà, còn người đi đường đứng lại vây xem, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy không biết gì nhưng vẫn có nhiều người lấy điện thoại ra quay clip lại, bà chật vật cầm túi xách che mặt mình đi, cúi đầu bước ra khói đám đông.

Chờ đến khi quay về nhà riêng, bà mở điện thoại lên xem tin tức, Trương Minh Côn đã lên trang đầu. Tin đồn về các doanh nhân cũng không thua kém các ngôi sao giải trí đang nổi, bay thẳng vị trí đầu tiên trên hot search.

Vị trí thứ hai là tin tức ngôi sao ca nhạc đã kết hôn lại ngoại tình với siêu mẫu, tuy nhiên, nó vẫn thua xa độ nóng của tin tức Trương Minh Côn dính líu đến án xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên.

Ông ta đang ở Mỹ và hiện bị hạn chế xuất cảnh, có lẽ đã bị bắt. Trước mắt cảnh sát bên đó chưa có phản hồi, nhưng cư dân mạng đã tìm ra ảnh ông ta bị bắt giam, không biết là thật hay giả, nhưng không có lửa thì sao có khói.

Ly cà phê trong tay lạnh ngắt, chiếc ly đổi màu đã quay trở lại màu sắc vốn có.

Tiếng chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên.

Lý Nguyệt cứng đờ người, bà đột ngột quay đầu nhìn về phía cánh cửa, nhưng lại không dám đi mở cửa ngay.

Điện thoại trong túi xách vang lên ngay sau đó.

Bà run rẩy cầm lấy điện thoại.

“A lô.”

“Là em đây.”

“Đông Phóng… Em ở đâu thế?”

“Em ở ngoài cửa đây.”

Lý Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Có phóng viên ngoài đó không?”

“Bọn họ không vào đây được đâu.”

Ở đây là biệt thự đơn lập cỡ trung, trừ phi có người ở trong nội ứng ngoại hợp, nếu không thì người lại sẽ không được tùy tiện vào đây.

Tay chân Lý Nguyệt lạnh buốt, bà quay đầu tìm áo choàng. Sau khi về nhà, bà chỉ ngồi ngốc một chỗ, cũng không hề khóc. Chuyện của Trương Minh Côn, bà chỉ suy nghĩ một chút chứ không có gì gọi là không thể tin nổi.

Từ sâu trong tiềm thức, bà mơ hồ cảm thấy bọn họ đã không còn như trước, nhưng bà không truy đến cùng, hoặc có thể nói là không dám.

Mở cửa, Lý Nguyệt nhìn thấy Lý Đông Phóng, và cả Ninh Mật đang đứng cạnh anh.

Nghiêu Trăn chủ động bước lên nắm chặt tay bà, cô không nói gì chỉ ôm vai bà đi vào phòng.

Cô đỡ bà đến ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì ngồi xuống cạnh bà.

“Cô vẫn ổn chứ?”

Nghiêu Trăn hỏi bà.

Khóe môi Lý Nguyệt run run, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, bà đành cúi đầu nở nụ cười gượng gạo.

Lý Đông Phóng thấy chị mình thế này thì trong lòng vô cùng khó chịu, tuy anh đã đoán trước bà sẽ đau lòng, nhưng ít ra sẽ nhân dịp này để bóc trần bộ mặt thật của Trương Minh Côn. Đau dài không bằng đau ngắn, vẫn hơn là mơ mơ màng màng cả đời.

Anh không nói gì mà chỉ mím chặt môi, im lặng nhìn Lý Nguyệt. Một lúc sau, anh đứng dậy ra ngoài ban công hút thuốc.

Nghiêu Trăn quay đầu nhìn Lý Đông Phóng, sau đó yên lặng thu hồi ánh mắt.

Cô thấy cùng là phụ nữ với nhau nên mình phải nói gì đó, dù sao thì Lý Đông Phóng cũng là đàn ông, có nhiều chuyện anh không tiện nói, cũng không hiểu khi phụ nữ gặp phải chuyện này sẽ làm thế nào. Anh dẫn cô đến đây ắt hẳn cũng có dụng ý này, khuyên Lý Nguyệt nhân cơ hội này mà ly hôn.

Từ trước đến nay, Nghiêu Trăn chỉ khuyên hòa không khuyên phân, vì có câu, thà hủy đi mười tòa tháp chứ không hủy một mối nhân duyên.

Cô liếm môi, chần chờ một lúc mới mở lời, “Cô ơi, cô sẽ tha thứ cho dượng chứ?”

Lý Nguyệt nghe thấy thế thì ngạc nhiên, có lẽ ngạc nhiên là vì phải đối mặt với vấn đề này sớm như thế, hoặc có lẽ ngạc nhiên vì người hỏi bà câu này lại là cháu gái mình.

Nhưng Nghiêu Trăn có thể nhìn ra chút ngỡ ngàng và do dự từ trong mắt bà, cô trợn mắt nói tiếp, “Cô à, chú bảo chuyện này là thật đó. Không phải cô luôn thắc mắc vì sao quan hệ giữa chú và dượng lại trở nên tệ đến thế sao? Thật ra đều là do dượng “mèo mỡ” ở bên ngoài cả. Bây giờ chú út rất hối hận vì không nói sớm cho cô biết. Chú ấy cứ nghĩ dượng biết ăn năn hối cải, cũng biết tình cảm của cô và dượng lúc trẻ rất tốt.”

Lý Nguyệt cúi đầu, “Chuyện người lớn chúng ta… vốn không nên để cháu chê cười…”

Nghiêu Trăn lắc đầu ngay lập tức, nhẹ nhàng nói, “Sao cô lại nói thế? Người phạm sai lầm là Trương Minh Côn, bất trung với hôn nhân cũng là Trương Minh Côn. Cô đừng đem sai lầm của người khác đổ lên đầu mình, được không?”

Ngoài ban công, Lý Đông Phóng ngậm một điếu thuốc bên môi, đưa tay lục túi quần lấy ra một cái bật lửa, rồi cúi đầu đốt thuốc. Như cảm nhận được ánh mắt Nghiêu Trăn nhìn mình, anh quay đầu lại nhìn cô.

Nghiêu Trăn cụp mắt nhìn Lý Nguyệt, do dự vài giây mới nói, “Có một chuyện Lý Đông Phóng cũng biết, còn cô vẫn chưa biết gì, cháu lại không muốn tiếp tục lừa dối cô nữa.”

Lòng dạ Lý Nguyệt hiện giờ rối như tơ vờ, không để ý đến chuyện cô gọi thẳng tên của Lý Đông Phóng chứ không gọi là chú, chỉ thấy lời này có gì đó là lạ, nhưng không có tâm trạng nghĩ nhiều.

Nghiêu Trăn khẽ cắn môi, bỗng nhiên nắm chặt vai bà.

“Cô ngẩng lên nhìn cháu đi.”

Người phụ nữ trước mặt có hơi khó hiểu, cau mày ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô nói ngắn gọn nhưng lại dễ hiểu, “Cháu không phải là Ninh Mật, không phải là cháu gái của cô. Vì bị Trương Minh Côn uy hiếp nên cháu mới được đưa đến nhà họ Lý, không có mục đích nào khác ngoài việc nhận lấy sự tin tưởng của mọi người, sau đó được chia một phần tài sản. Nếu thế thì Trương Minh Côn sẽ nắm trong tay số cổ phần lớn nhất trong nhà, có thể làm chủ công ty.”

Lý Nguyệt lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn cô, giọng nói cũng thay đổi, “Cháu nói cái gì?”

Nghiêu Trăn không lặp lại, chỉ nhìn bà chăm chú, “Cô không nghe nhầm đâu, những lời cháu nói đều là thật cả.”

Lý Nguyệt vẫn chưa tiêu hóa hết lời cô nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Thế rốt cuộc cháu là ai?”

“… Cháu tên thật là Nghiêu Trăn, cháu cũng không biết mình là ai vì cháu là trẻ mồ côi.”

“Trương Minh Côn trong miệng cháu là người mà cô biết ư?”

Lý Nguyệt há hốc miệng, mãi một hồi lâu mới thốt lên câu này. Ngày hôm nay bà đã chịu đựng quá nhiều chuyện xảy ra, vì thế không thể nào nhịn được nữa.

Lý Đông Phóng ở bên ngoài đã hút đến điếu thứ hai, hôm nay gió lớn, thổi bay chiếc cà vạt trước ngực và phần tóc mái trước trán anh. Trông anh có vẻ như không định đi vào, hoàn toàn giao toàn quyền lại cho cô.

“Thật ra có chuyện cô vẫn chưa biết, lòng dạ Trương Minh Côn vô cùng ác độc, chuyện gì ông ta cũng dám làm. Lý Đông Phóng xem ông ta là anh rể, nhưng ông ta lại không hề coi anh ấy là em vợ. Tháng trước anh ấy sang Singapore suýt nữa đã bỏ mạng ở xứ người. Nếu không nhờ anh ấy phản ứng nhanh thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Cô không tin có thể nhìn bên eo của anh ấy, vết thương vừa mới liền lại, vết sẹo vẫn còn rất mới.”

Nghiêu Trăn vừa dứt lời, Lý Nguyệt lập tức rơi nước mắt. Bà siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy lửa giận.

Lý Nguyệt chớp mắt, nức nở nhìn sang cô nhằm xác định lại, “Em trai cô suýt nữa bị ông ta hại chết ư?”

Bà như gặn hỏi từng câu từng chữ. Lý Nguyệt là chị của Lý Đông Phóng, tính cách hai người có vài điểm khá giống nhau, lúc trước là do cô xem nhẹ bà ấy.

Nghiêu Trăn im lặng đảo mắt, thấy bà đã bình tĩnh lại thì mới gật đầu.

Cô đã đánh giá quá thấp về tình chị em giữa Lý Nguyệt và Lý Đông Phóng. Cô nghĩ bà sẽ chất vấn vài câu liên quan đến mình, ví dụ như vì sao người bên Trương Minh Côn lại chạy sang đây khai hết mọi chuyện với bà, hoặc sẽ chất vấn cô có phải có âm mưu chia rẽ bọn họ hay không.

Tóm lại là, phản ứng của Lý Nguyệt không giống với những gì cô dự đoán. Cô cứ nghĩ một người phụ nữ được sống trong sung sướng sẽ bị sốc trước những tin đồn về chồng mình, cô nghĩ rằng bà sẽ nhịn nhục để giữ gìn cuộc hôn nhân này mà không nghe cô khuyên bảo. Và có lẽ cô sẽ mất ít nhất là vài ngày mới khuyên được bà.

Nhưng Nghiêu Trăn không ngờ rằng bà giật mình đứng dậy, che miệng nhìn Lý Đông Phóng vài giây, sau đó bước sang chỗ anh.

Cửa thủy tinh chỗ ban công cách âm quá tốt, khi bà mở cửa, Nghiêu Trăn chỉ nghe thấy tiếng gió ùa vào, ngoài ra không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Phòng khách yên tĩnh, tiếng kim đồng hồ vang lên càng thêm rõ ràng, cô đảo mắt nhìn một vòng, lại không tìm thấy đồng hồ đâu.

Nghiêu Trăn ngồi trên sofa thấy Lý Nguyệt ngước lên hỏi Lý Đông Phóng vài câu, còn hỏi cái gì thì cô không nghe được. Nhưng không cần nghĩ cũng biết là bà đang xác định tính chân thật của những lời mình nói vừa nãy. Sau đó bà vén áo anh lên để xem vết thương. Lý Đông Phóng đưa tay nắm lấy tay bà đưa lên môi mình hôn một cái, mỉm cười lắc đầu. Cô đoán là anh sợ Lý Nguyệt nhìn thấy sẽ đau lòng.

Có câu chị gái như mẹ, Lý Nguyệt lớn hơn Lý Đông Phóng mười mấy tuổi, tình cảm này Nghiêu Trăn có cái hiểu cái không. Tuy cô có em gái là Nghiêu Thiện, nhưng Nghiêu Thiện và cô cùng tuổi với nhau, chuyện gì cô cũng thay em gái mình chịu, nhưng vẫn không bằng tình cảm giữa Lý Nguyệt và Lý Đông Phóng.

Dù cách một lớp cửa thủy tinh, nhưng Nghiêu Trăn vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh bên ngoài ban công cảm động thế nào, khóe mắt cô dần đỏ lên. Càng lớn thì càng hiếm gặp những cảnh tượng thế này, cô ngửa đầu thở dài một hơi, lúc bấy giờ mới cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, như mầm non cần được tưới nước.

Cô cầm ly trà trên bàn, rót một ly nước khoáng lành lạnh rồi uống cạn sạch, tuy được xử lý nhân tạo nhưng vị nước lại rất ngọt.

Gió bên ngoài bắt đầu gào thét, cô đoán bọn họ phải nói thêm một lát nữa mới chịu quay vào.

Người bên gối là người thân cận nhất, nhưng một khi họ phản bội thì nhát dao đó càng thêm sâu.

Có lẽ Trương Minh Côn thật sự đã bị mỡ heo che mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play