Cả một buổi sáng, điện thoại vẫn im lặng không có động tĩnh gì, bình thường giờ này điện thoại cô thường hay thông báo mấy tin tức mới. Ninh Mật thấy lạ nên lấy ra xem thử, sau đó mới phát hiện ra điện thoại đã tắt nguồn, cô tưởng điện thoại sập nguồn vì hết pin, nhưng vừa mở lên thì thấy pin vẫn còn đầy.
Lòng cô sinh nghi.
Lý Đông Phóng và Lâm Hựu cùng nhau trở về, bốn người chuẩn bị quay về nhà.
Ninh Mật đang ốm nên nói chuyện cũng thấy mệt, cô im lặng chơi game, bên tai nghe tiếng nói chuyện của bọn họ.
Lâm Hựu nói, “Chuyện hôm qua kì lạ thật, anh nói xem ai đi báo cảnh sát thế?”
Lý Đông Phóng đáp, “Muốn báo cảnh sát lại không muốn người ta biết, chắc có lẽ là làm gì đó trái với lương tâm.”
Vu Thiến đáp trả, “Có lẽ là lộn phòng giống như cảnh sát nói.”
Lâm Hựu nói, “Nếu thế thì đúng là bất cẩn.”
Lý Đông Phóng nói tiếp, “Cái này thì tôi đồng ý.”
Vu Thiến bực bội, “Có thể đổi đề tài được không, hai anh đúng là nhàm chán.”
Ninh Mật nhịn không được mà xen vào, “Tối qua đặc sắc thế ạ?”
Vu Thiến thở hổn hển, chả muốn nói thêm gì.
Lý Đông Phóng nhìn Ninh Mật một chút, tiếp tục lái xe.
Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh đến kỳ quái, cô thấy có hơi lúng túng, xoay người quan sát hàng ghế phía sau, có ý tìm bậc thang đi xuống, “Chú Lâm Hựu, tối qua có chuyện đặc sắc đến thế hả?”
Lâm Hựu đáp, “Chứ sao, chỉ có cháu là ngủ như heo, trộm cháu mang đi cháu cũng chả biết.”
Cô cười ngại ngùng, “May là có chú và chị Thiến đưa cháu về phòng, chứ không thì có lẽ đã bị người ta trộm đi thật rồi.”
Lâm Hựu giật mình, chớp mắt nhìn Lý Đông Phóng, giải thích, “Tôi định cùng Vu Thiến đưa cháu về phòng, nhưng đúng lúc anh Đông cũng muốn về, lúc tôi đi vệ sinh ra thì cháu đã được đưa về rồi.”
“Ồ?” Ninh Mật nhìn sang Lý Đông Phóng.
Lâm Hựu lại nói tiếp, “Chị Thiến của cháu lo cho cháu nên mang thuốc giải rượu lên cho cháu.”
“Ồ?” Ninh Mật lại nhìn về phía Vu Thiến.
Lý Đông Phóng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Vu Thiến từ kính chiếu hậu, “Cô đưa thuốc khi nào?”
Vu Thiến bối rối né tránh, Lâm Hựu lại tiếp tục bán đứng bạn gái, “Trước khi cảnh sát đến đấy, khoảng chừng mười giờ thì phải?”
“À.” Sắc mặt Lý Đông Phóng trầm xuống, “Thế thuốc đâu?”
Lâm Hựu ngơ ngác, trong lòng lại càng thêm khó hiểu, “Anh không cho Ninh Mật uống à?”
“Tôi không thấy thuốc đâu cả.”
Tay Vu Thiến cuộn thành nắm đấm, tuy nói chuyện có hơi vấp váp, nhưng trong lòng cô lại nghĩ, Lý Đông Phóng tôi biết hết mọi chuyện mà anh còn dám hỏi thế, anh đúng là không biết sợ, thế là cô mạnh mẽ nói, “Lý Đông Phóng, anh không thấy thuốc hả? Anh nghĩ kĩ lại xem… Tôi thấy mà.”
Ninh Mật nhìn qua ngó lại, cứ như đang lọt vào sương mù, chả hiểu bọn họ đang nói cái quái gì, có lẽ tối qua cô đã bỏ lỡ kịch hay thật rồi.
Lý Đông Phóng nghĩ đến câu cuối cùng của Vu Thiến, dường như đã hiểu ra vì sao cảnh sát lại đến, và vì sao cô ấy bỗng nhiên có địch ý với mình, có thể hiểu cơn sốc và sự lo lắng dành cho Ninh Mật của cô ấy, nhưng như thế không có nghĩa anh có thể dung túng. Dù sao mọi chuyện tối qua đều rất tình cờ, đã xảy ra thì không thể ngăn cản được.
“Tôi nhớ ra rồi.” Anh nhìn Vu Thiến.
“Nhớ ra là tốt rồi. Nếu không Lâm Hựu tưởng tôi không đi đưa thuốc giải rượu đấy.”
Anh cười.
Lâm Hựu nhận ra có gì đó, đảo mắt nhìn bọn họ, “Sao thế?”
Vu Thiến đáp, “Không có gì, chắc tại anh Đông uống nhiều quá nên hồ đồ rồi.”
Lý Đông Phóng nhìn cô, “Đúng là tôi uống hơi nhiều, sau này không dám nữa.”
Anh dừng lại một chút, rồi lại nói với giọng cất giấu sự uy hiếp, “Vu Thiến làm phóng viên đúng không?”
Lâm Hựu trả lời, “Đúng rồi anh, phóng viên pháp luật.”
Lý Đông Phóng cất giọng đầy quan tâm, “Nghề này có hơi nguy hiểm, nhưng mà còn phải xem có biết khôn khéo hay không nữa, có lúc cần phải cương trực, nhưng có đôi lúc cũng cần phải khéo léo chút.”
Lâm Hựu nói, “Đúng rồi, em hay khuyên cô ấy làm việc đừng có cứng nhắc quá, ở trong nước thì phải chú ý đến cảm tình, truyền thống mấy ngàn năm nay đều như thế cả.”
Lý Đông Phóng gật đầu, anh cũng không muốn kích thích Vu Thiến, dù sao cô ấy cũng đã nhìn thấy cảnh không nên thấy, anh lại không cách nào giải thích. Đợi đến khi về đến nhà họ Lý, bốn người cùng xuống xe, Lý Đông Phóng cố tình đi chậm lại vài bước.
Vu Thiến đã nhận ra, nghĩ rằng anh lại đang muốn làm chuyện gì nữa.
Lý Đông Phóng liếc nhìn sang cô ra hiệu, nói nhỏ, “Nói chuyện một lát đi.”
Vu Thiến sửng sốt, đi theo anh sang một bên.
Anh đưa tay vào túi, đứng một hồi, “Tối qua tôi uống say, mấy chuyện cô nhắc tôi đã nhớ kỹ.”
Vu Thiến thận trọng nhìn anh.
Lý Đông Phóng nói tiếp, “Chuyện nhà tôi có lẽ cô đã biết chút ít, dù sao cô cũng làm phóng viên, đều là người cần sĩ diện, sau này gặp chuyện gì mong cô đừng xúc động như thế.”
“Cần sĩ diện mà dám cùng cháu gái ruột…”
Anh nghe thấy thế thì cười, có vài lời không tiện nói, chỉ có thể trả lời nước đôi, “Có phải cháu ruột không, cô nói thì không tính, còn tôi vẫn chưa gật đầu thừa nhận đâu.”
Vu Thiến cau mày, thói quen nghề nghiệp nói cho cô biết rằng lượng tin tức này vô cùng lớn.
Lý Đông Phóng nghiêm túc nói với cô, “Tôi cũng là người bị hại, cô có thấy cháu gái nhà ai mà đi quyến rũ chú của mình chưa?”
Vu Thiến có hơi kích động, trả lời ngay không cần suy nghĩ, “Tôi không tin!”
Lý Đông Phóng suy nghĩ một lát, phóng viên đúng là khó đối phó, anh bắt đầu hướng theo thuyết âm mưu, “Cô có gặp người nào uống say mà quên hết mọi chuyện chưa? Cô nghĩ cẩn thận lại xem, xung quanh có ai như thế không?”
“Tôi uống say quá cũng hay quên, nhưng chưa bao giờ quên hết mọi chuyện.”
Lý Đông Phóng thuận theo lời cô, “Đúng thế chứ.”
Vu Thiến bán tín bán nghi, bảo cô tin hoàn toàn thì không thể, nhưng không tin cũng không hẳn, đầu óc cô bây giờ như đang sánh lại, tin tức quá nhiều, cần phải sắp xếp lại, làm rõ hơn.
Lý Đông Phóng nói, “Gần đến lúc chia tài sản nên dễ xảy ra chuyện, bây giờ Lâm Hựu chỉ hận không thể đi theo tôi cả ngày, sợ tôi bị hại… Chuyện này có liên quan đến tính mạng của tôi và Lâm Hựu, cô là người biết chừng mực, sẽ không đi nói lung tung đúng không?”
Vu Thiến nhìn anh vài giây, “Liên quan gì đến Lâm Hựu? Anh ấy biết hết ư?”
Lý Đông Phóng lắc đầu, “Chuyện này không tiện nói.”
Anh nói xong không giải thích gì thêm, nhanh chân rời đi.
Ninh Mật về đến nhà, Tôn Tú Ngọc nghe nói cô không khỏe liền đi nấu nước đường đỏ, bỏ thêm miếng gừng vào, mùi nồng vô cùng.
Cô cố gắng uống hết chén nước gừng mới có cảm giác như mình đã sống lại, máu cũng bắt đầu lưu thông.
Lý Đông Phóng đã vào nhà từ sớm.
Ninh Mật liếc nhìn anh, Lâm Hựu vừa mới nói lúc cô say được Lý Đông Phóng đưa về khách sạn, trong đầu cô bỗng nảy ra một nghi vấn…
Ai đã tháo áo lót ra giúp cô? Làm thế nào để cởi ra?
Không lẽ tự cô cởi ư? Hay là Lý Đông Phóng?
Càng nghĩ càng khó chịu, mặt cô nóng bừng, lúc Lý Đông Phóng nhìn sang chỉ thấy mặt cô giống như một xô máu.
Anh buồn cười, “Trên mặt tôi dính gì à?”
“… Không có.”
“Thế sao cháu lại nhìn tôi chằm chằm thế?”
“Nhìn gương mặt xấu xí của chú.”
Lý Đông Phóng ném chìa khóa xe, không hề bị đả kích, ngược lại bình tĩnh hỏi cô, “Tôi thế này mà xấu, thế thì làm sao tìm được từ nào để miêu tả cháu hả?”
Ninh Mật, “…”
Cô đang đến kỳ dâu nên chẳng thèm tranh cãi với anh, hơn nữa xấu đẹp cũng không dựa vào cái mồm quyết định.
Đến giờ cơm trưa, Tôn Tú Ngọc làm một bàn đồ ăn, Lâm Hựu để Vu Thiến ngồi bên cạnh mình, nhìn Lý Đông Phóng và Ninh Mật, rồi lại nhìn Trương Minh Côn và chị Nguyệt, đúng là đông đủ.
Ngoại trừ Vu Thiến và Lý Nguyệt không biết chuyện ra thì bốn người bọn họ đã có thể làm thành một bộ phim kinh điển. Lâm Hựu cảm thấy trong bộ phim này thì Ninh Mật diễn xuất đỉnh nhất, ba người bọn họ là đóng phim, còn Ninh Mật là phim lồng phim.
Khi chưa điều tra rõ thì Lý Đông Phóng và anh ta chỉ xem con nhóc này là diễn viên tuyến mười tám chưa ra mắt, được người ta chỉ điểm cộng thêm năng lực của bản thân nên mới có thể ứng đối tự nhiên như thế.
Ninh Mật không biết lúc này mình đang bị Lâm Hựu quan sát, cô cúi đầu dùng bữa, cố gắng ra dáng của một đại tiểu thư.
Vu Thiến bị Lý Đông Phóng dắt đi vòng vèo trong làn sương mù, bây giờ ngoại trừ mình ra thì cô nhìn thấy ai cũng thấy người đó có vấn đề.
Cô vốn là người ngoài cuộc, nhưng lại cảm giác như mình đã bước vào cuộc, cách chân tướng càng lúc càng gần.
Những người vốn dĩ có thể bình tĩnh ăn cơm thì lại suy nghĩ nhiều, còn Ninh Mật vốn không thể bình tĩnh lại ăn cơm ngon lành.
Cô là người đầu tiên ăn xong, cô đặt đũa xuống, nhìn mọi người trên bàn.
Lý Đông Phóng nói, “Không phải là cháu nói cháu không khỏe ư, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Ninh Mật lặng lẽ nhìn sang Trương Minh Côn, thấy ông không có chỉ thị gì, cô mới nói, “Vâng, mọi người cứ từ từ ăn.”
Anh có hơi bất mãn với hành động này của Ninh Mật, kể từ sau khi bị Chu Tuấn bắt về, nhất cử nhất động của cô đều khác xưa, chỉ cần có mặt Trương Minh Côn thì cô sẽ dè dặt và cẩn thận hơn, Trương Minh Côn nhăn mày một cái cô cũng sợ.
Không biết cô sợ hãi cái gì, bình thường nói chuyện với anh lại rất thoải mái.
Không lẽ là do anh chiều mà ra?
Dòng suy nghĩ của Lý Đông Phóng bị cắt ngang, Trương Minh Côn lau miệng rồi nói, “Ninh Mật vẫn còn đang tuổi đi học, sao chú hở ra một chút là lại dẫn con bé ra ngoài chơi thế, nếu nó ham chơi thì làm sao học hành chăm chỉ được?”
Lý Đông Phóng đáp, “Em tưởng anh rể không thích Ninh Mật đi học mà muốn để con bé vào công ty chứ.”
Trương Minh Côn cười, “Dượng không làm chủ được, nhưng đã đi học rồi thì phải chăm chỉ học hành chứ.”
Anh nhìn Lý Nguyệt, sợ bà nói anh quá đáng, dù sao thì chị hai đã thương anh từ nhỏ, chỉ có thể bày tỏ quan điểm không đồng ý với ông ta, “Em đưa con bé đến trường là muốn nó được trải nghiệm sinh hoạt mà cái tuổi này nên có, đưa con bé ra ngoài chơi là muốn để nó mở mang tầm mắt, dạy con bé vài điều mà trong sách vở không có dạy đến.”
Ninh Mật mới đi đến đầu cầu thang, nghe thấy bọn họ hình như đang cãi nhau, cô vội vàng nấp vào sau góc tường.
Trong lòng cô thấy phục Lý Đông Phóng, anh dạy cô cái gì? Đơn giản chỉ mang cô ra ngoài chơi bời nhưng người ta vẫn có thể nói vô cùng chính nghĩa. Không mồm mép như người bán hàng, không có da mặt dày như tường thành thì sao dám nói mình là ông chủ chứ.
Dường như Lý Nguyệt đã mệt mỏi khi đứng giữa khung cảnh giương cung bạt kiếm của những người thân trong gia đình, bà cụp mắt gắp thức ăn cho Vu Thiến, bảo cô ăn nhiều vào, sau đó dịu dàng nói, “Sau này lúc ăn cơm đừng nói chuyện công việc nữa, cũng đừng bàn đến chuyện giáo dục con trẻ. Bọn nhỏ nghe rồi không vui, không tốt cho tiêu hóa, mấy người cũng bực bội, ăn không ngon.”
Lý Đông Phóng thở dài, “Chị nói đúng, em bỗng quên mất.”
Trương Minh Cồn nhìn Lý Nguyệt một cái, đặt chén đũa xuống rồi rời khỏi bàn ăn.
Ánh mắt Lý Nguyệt hiện lên chút ưu buồn, nhìn ông ta đi xa rồi mới cúi đầu ăn cơm.
Ninh Mật nhìn thấy hết, cô không nhịn được thở dài một hơi.
Cô hiền quá, Trương Minh Côn ăn cơm chùa bao năm nay, vừa nắm được quyền đã vênh váo tự đắc.
Vừa về đến phòng, cô nhận được điện thoại của Chu Tuấn, Ninh Mật lặng lẽ đóng cửa phòng lại, sau đó mới nhận điện.
“A lô.”
“A lô?”
Chu Tuấn im lặng một lát, “Hôm qua em đi đâu đấy?”
Ninh Mật ngẩn người, không hiểu sao anh ta lại hỏi thế, cô khẽ đáp, “Sao tự dưng anh lại hỏi thế?”
Anh ta lại im lặng.
Ninh Mật tưởng điện thoại bị gì, a lô mấy tiếng.
Chu Tuấn đáp, “Hôm qua anh gọi cho em, em không biết ư?”:
Cô mở lịch sử cuộc gọi ra xem, bấy giờ mới phát hiện ra có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng cô không hề biết chuyện này.
Chu Tuấn hỏi, “Tối qua em làm gì thế?”
Ninh Mật không thích bị anh ta chất vấn như thế, cũng không thích hành vi theo dõi đời tư của Chu Tuấn, nhưng đây là ông chủ của mình, cô không tiện nói gì, “Hôm qua tôi đi cùng Lý Đông Phóng, Lâm Hựu và Vu Thiến đến làng du lịch ở hồ Tề Uyển dự tiệc, không về nhà.”
Chu Tuấn lại hỏi, “Sao Lý Đông Phóng lại cầm điện thoại của em?”
“Hả?”
Anh ta mất kiên nhẫn, giọng điệu không được vui, “Tối qua lúc gọi cho em, Lý Đông Phóng bắt máy, anh ta nói em đang ngủ. Hai người có quan hệ gì?”
“Tôi không biết, chuyện gì thế này?”
“Vậy em nói xem rốt cuộc là sao hả? Em giải thích rõ ràng cho anh.”
“Tối qua tôi uống say nên không nhớ gì, chỉ nhớ anh ấy đưa tôi về phòng, sau đó thì không còn nhớ gì.”
“Anh để em đi đến đó không phải bảo em hưởng thụ, em có còn nhớ nhiệm vụ của mình không hả?”
Ninh Mật bất lực, lòng thầm thở dài, “Xin lỗi anh, lần này là lỗi của tôi, tôi hứa sẽ không có lần sau.”
Chu Tuấn nhận ra sự xa cách trong giọng nói của cô, “Lần sau em chú ý là được, không sao cả.” Sau đó lại nói tiếp, “Em uống nhiều không? Uống nhiều nước vào… con gái ít uống rượu thôi.”
“Vâng, cám ơn ông chủ.”
Chu Tuấn không thích cô nói chuyện khách sáo như thế, nhưng anh ta cũng không nói gì nhiều.
Vừa đặt điện thoại xuống, Ninh Mật nghe thấy có người gõ cửa phòng.
Cô mở cửa ra xem, ngạc nhiên, “… Chú.”
“Gọi tôi là gì?”
Ninh Mật há miệng nhìn anh, do dự hỏi lại, “Thế cháu nên gọi là gì?”
Lý Đông Phóng đáp, “Gọi là chú cũng được.”
Cô buồn cười, nhìn xuống lầu, rồi nghiêng người để anh đi vào.
Lý Đông Phóng nhìn cô, “Vẫn ổn chứ?”
Cô hiểu ý anh, hai tai nóng bừng lên, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Chuyện này khá riêng tư, lấy ra làm cớ là một chuyện, nhưng nhắc đến lại là chuyện khác.
Anh nói, “Có chuyện quên nói cho cháu, tối qua Chu Tuấn gọi cho cháu, nhưng cháu say rượu nên tôi nghe máy thay.”
Ninh Mật không nghĩ nhiều, nói thẳng, “Cháu biết rồi.”
“Ai nói cho cháu? Chu Tuấn à?”
Cô cắn môi, “… Anh ta mới gọi cho cháu.”
Ánh mắt Lý Đông Phóng trầm xuống, tâm trạng khiến người ta khó hiểu, nhếch môi, “Hai người cũng thân thiết nhỉ.”
“…”
“Ban đầu tôi định không nhận, nhưng không ngờ anh ta cứ gọi mãi, giống như Diêm Vương đi đòi mạng vậy.” Anh liếc nhìn cô, hắng giọng một cái, “Nói gì thế?”
“Dạ?” Ninh Mật không muốn nhắc đến Chu Tuấn, đưa tay ôm bụng, “Cháu đau bụng quá, muốn nghỉ ngơi, chú có thể…”
Lý Đông Phóng dừng lại một lát, đưa tay dìu cô ngồi xuống, “Một thời gian nữa tôi sẽ đưa cháu đi khám một bác sĩ đông y, y thuật của ông ấy rất tốt.”
Cô lẩm bẩm, “Cháu không phải cháu gái của chú, đừng tốt với cháu như thế…”
“Nếu là cháu gái tôi thật, thế thì không cần tôi đối tốt với con bé đâu.”
“Vì sao?”
Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô, “Sẽ có người đàn ông khác tốt với con bé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT