Dải lụa trắng phất phơ theo làn gió, khẽ lướt qua lướt lại dưới sàn nhà. Buổi sáng ở làng du lịch vào mùa này vẫn còn se lạnh, không thích hợp mở cửa sổ.
Ninh Mật ngủ một giấc đến sáng, vừa mở mắt ra, nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà, chỉ nhớ mang máng rằng mình đã uống rượu, cho nên đầu vẫn còn choáng vì say.
Cô vẫn mặc bộ quần áo tối qua nên cảm thấy rất khó chịu, vén chăn bước xuống giường, vừa chống tay liền chạm vào một món đồ. Cái áo lót ren màu trắng được đặt ở bên cạnh, cô đưa tay lên tự sờ mó mình rồi lại ngập ngừng. Tối qua lúc Lâm Hựu đi vệ sinh có nói sẽ cùng Vu Thiến đưa cô về, trong đầu Ninh Mật bây giờ chỉ nhớ được đến đó, là Vu Thiến cởi áo giúp cô ư?
Chị Thiến chu đáo quá, nếu mặc áo lót mà ngủ cả đêm chắc cô đã bị siết đến chết rồi.
Ninh Mật dậy sớm, lúc rửa mặt lại phát hiện có một cái cà vạt màu xanh ca rô treo trên móc treo khăn trong phòng tắm, cô cầm lên nhìn một hồi lâu.
Trông hơi quen mắt, hình như đây là cà vạt mà hôm qua Lý Đông Phóng đã đeo.
Hiếm khi nào anh thắt cà vạt nghiêm chỉnh như thế, hơn nữa lúc rời khỏi nhà họ Lý, anh mặc đồ khá thoải mái, sau khi đến đây thì lặn đi đâu một hồi rồi xuất hiện trong bộ đồ vest, Ninh Mật tự nhiên cũng nhìn anh lâu thêm một chút.
Đồ của anh sao lại nằm trong phòng tắm của cô?
Suy nghĩ cẩn thận lại thấy sợ!
Nhưng hình như cũng không xảy ra chuyện gì. Không phải Ninh Mật thần kinh thô mà nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác đều sẽ không suy đoán một cách vô cớ.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giây sau cô lại nghe thấy tiếng bước chân.
Lý Đông Phóng băng qua phòng khách đi đến phòng tắm tìm cô, thấy cô cầm cà vạt của mình thì dừng bước.
Anh nghĩ cô sẽ ngại ngùng, đỏ mặt không dám nói chuyện với anh vì chuyện ngày hôm qua.
Nhưng không ngờ giọng cô vẫn như bình thường, “Sao chú lại có thẻ của phòng này?”
“… Lễ tân đưa.”
“Còn nữa… sao cà vạt của chú lại ở chỗ của cháu?”
Lý Đông Phóng nhíu mày, im lặng không nói gì, ngược lại híp mắt quan sắc mặt của cô, không giống giả vờ.
Cô hỏi tiếp, “Có phải của chú không? Cháu nhìn thấy giống lắm.”
Anh im lặng một lát rồi phủ nhận, “Không phải.”
Ninh Mật cau mày, “Ngoại trừ chú thì còn ai nữa đâu? Hôm qua trong bốn người thì chỉ có chú mặc đồ vest thôi.”
Anh không thể chối, gật đầu trả lời qua loa, “Vậy chắc là của tôi rồi.”
Có phải của mình hay không mà cũng không biết ư? Ninh Mật thấy Lý Đông Phóng có hơi mất tập trung, mới sáng ra mà chú ấy nghĩ gì không biết, cô buồn cười nhìn anh.
“Chú sao thế?”
Lý Đông Phóng tìm chỗ ngồi, cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, anh tức đến bật cười, “Tôi không sao, tôi rất ổn.”
Ninh Mật nghe anh nói thế giống như đang tự chế giễu bản thân, lại giống như đang nói bóng gió với cô, bực bội mím chặt môi.
Cô ném cà vạt quay về phòng tắm rửa mặt, lề mề cả hai mươi phút mà vẫn không thấy anh mất kiên nhẫn.
Vu Thiến và Lâm Hựu đã dậy từ sớm, đang dùng bữa sáng buffet ở dưới lầu, Ninh Mật vừa vào đã thấy Lâm Hựu vẫy tay với bọn họ.
Bây giờ vẫn còn sớm nên nhà hàng chỉ có vài người khách, tối qua Ninh Mật uống quá nhiều rượu nên đến tận bây giờ miệng cô vẫn đắng ngắt, cô gắp hai miếng bánh ngọt, đến lượt thứ hai thì quay lại rót thêm một ly cà phê.
Vu Thiến không bao giờ dám ăn một bữa sáng có nhiều calo như thế, hâm mộ không thôi, “Bữa sáng của em luôn nhiều calo thế hả?”
Ninh Mật vừa định cắn miếng bánh ngọt, thấy Vu Thiến nhìn mình liếm môi tựa như đang rất thèm, chính cô cũng biết người ăn kiêng mà ăn bánh ngọt là một tội lỗi, cô lấy đại một cái cớ, “Em đang tuổi lớn… dễ đói…”
Thật ra cơ thể của cô cũng không hấp thu tốt, lúc trước khám đông y bác sĩ có nói cô bị chứng khí huyết đều hư, hai ngày không được ăn thịt là cô đã cảm thấy miệng nhạt toẹt không có khẩu vị gì.
Lý Đông Phóng và Lâm Hựu vẫn còn đang chọn món chưa về. Vu Thiến nhớ đến chuyện tối qua, sau một đêm cô ấy dần cảm thấy mọi chuyện không chân thật, tựa như đó chỉ là cảnh tượng trong mơ.
Cô ấy nghĩ nghĩ, lặng lẽ đổi chỗ sang ngồi kế bên Ninh Mật.
Do dự vài giây, cô ấy lắc lắc ly nước chanh rồi hỏi, “Ninh Mật, em hai mươi rồi đúng không?”
Ninh Mật vừa mới lấy cớ cơ thể đang lớn đành phải gật đầu, ngượng ngùng đáp, “Đúng vậy… Hai mươi tuổi rồi không thể lớn nữa, nhưng mỗi lần có người trêu em ăn nhiều em đều sẽ lôi cái cớ này ra dùng.”
Vu Thiến cắn môi, định nói gì đó nhưng sợ làm tổn thương cô, không biết có phải Ninh Mật uống say nên trí nhớ không tốt, không nhớ rõ chuyện xảy ra với Lý Đông Phóng hay không.
Nhưng cô ấy lại cảm thấy Lý Đông Phóng chắc chắn là tội phạm chuyên nghiệp, có khả năng anh ta đã động tay động chân với Ninh Mật. Cô nhóc đáng thương xấu hổ không dám mở miệng, cũng không dám lấy pháp luật ra phản kháng.
Ninh Mật nhìn ánh mắt bối rối của Vu Thiến như muốn nói lại thôi, cô lên tiếng, “Chị Thiến muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi chị.”
Vu Thiến nhìn bóng dáng Lý Đông Phóng ở đằng kia, nhỏ giọng nói, “Hôm qua, cháu gái của bạn chị nói con bé bị thầy giáo dạy lái xe quấy rối tình dục.”
Ninh Mật cau chặt hàng mày, quan tâm hỏi han, “Cháu gái của bạn chị sao rồi?”
“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, lúc học đến phần chạy vòng chữ S, huấn luyện viên cầm ly nước giả vờ sượt qua áo cô nhóc rồi chạm vào ngực của cô ấy. Ban đầu cô nhóc không nghĩ gì nhiều nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng… Bình thường thì những chuyện thế này chỉ cần cảm thấy mình bị xâm phạm thì không thể nào là do mình cả nghĩ, sau khi bạn bè biết thì đã muộn rồi, chuyện đã qua nửa tháng, lại không có bằng chứng, không thể truy cứu… Mấy chuyện này bây giờ không còn hiếm lạ gì, có gặp cũng không thể bấm bụng chịu đựng, em hiểu không?”
Vu Thiến không hiểu sao mình lại thông minh đến thế, bịa ra một câu chuyện có đầu có đuôi.
Ninh Mật càng nghe càng rối, khó hiểu hỏi lại, “Đó là trung tâm dạy lái xe chính quy hả chị? Sao cô bạn của chị không khiếu nại lên trung tâm? Mình để nặc danh là được mà.”
Vu Thiến lập tức im lặng, không biết phải nói thế nào, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn gợi ý cho cô chứ không phải muốn cô nghĩ cách giúp. Một hồi lâu sau cô ấy mới lên tiếng hỏi một câu, “Hôm qua em say đến quên mọi thứ luôn đúng không?”
Ninh Mật lúng túng, “Em vừa say một cái là chả nhớ gì, sao thế chị, có phải em đã bỏ lỡ kịch hay gì rồi không?”
Vu Thiến há miệng, không biết phải nói gì, chỉ muốn tát một cái vào đầu cô.
“Thế em có thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Có chị.” Ninh Mật bối rối một lát, không biết có nên nói ra hay không.
Vu Thiến nghe thế thì trở nên căng thẳng nhìn cô, đưa tay nắm chặt tay cô, vô thức dùng sức mạnh hơn, suýt nữa đã vạch trần sự thật.
Ninh Mật nhích lại gần, đỏ mặt nói, “Sáng nay em đến mùa dâu, nên bị chướng bụng.”
“…”
Nói chuyện một hồi, Lý Đông Phóng và Lâm Hựu mới quay về, nói là gặp người quen trong bữa tiệc tối qua nên trò chuyện đôi câu.
Vu Thiến mặt hầm hầm nhìn Lý Đông Phóng, rồi cúi đầu ăn sáng.
Tuy Lý Đông Phóng nể mặt Lâm Hựu nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, anh uống một hớp cà phê, như cười như không nói, “Lâm Hựu, cậu làm gì mà Vu Thiến giận dữ thế, từ tối qua đến giờ cứ toàn trừng mắt nhìn người ta.”
Lâm Hựu nhận ra lời này có ý khác, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng.
Ninh Mật nhìn Lý Đông Phóng, ý muốn giải vây, “Không phải chị Thiến nhằm vào chú đâu, tại bạn chị ấy gặp chuyện nên tâm trạng chị ấy không được tốt.”
Lý Đông Phóng đáp, “Ồ? Chuyện gì thế?”
Ninh Mật cúi đầu hỏi ý Vu Thiến, “Chị Thiến, em nói cho chú ấy biết có được không?”
Vu Thiến thầm nghĩ nhân cơ hội này nhắc nhở Lý Đông Phóng luôn, liền gật đầu, “Được.”
Ninh Mật kể lại sơ sơ, “Cháu gái của bạn chị ấy bị giáo viên bên trường dạy lái xe quấy rối tình dục.”
Lâm Hựu dựng tai lên nghe, cảm thấy rất hứng thú, “Quấy rối thế nào?”
Ninh Mật lườm anh ta, “Sờ ngực.”
Cái mà đàn ông cảm thấy hứng thú đúng là không giống người thường, không hỏi chuyện phải xử lý thế nào, lại đi hỏi quấy rối ra sao. Ninh Mật có hơi bất mãn.
Ngay lúc này, Vu Thiến nhìn sang Lý Đông Phóng, anh vừa ngước mắt lên, hai người nhìn nhau một lát, anh bưng ly cà phê lên từ tốn uống một hớp.
Vu Thiến chủ động hỏi anh, “Lý tổng thấy chuyện này thế nào?”
Lý Đông Phóng trầm ngâm một hồi, “Nếu không phải đôi bên tình nguyện thì tên kia đúng là muốn ăn đòn. Không báo cảnh sát ư?”
Ninh Mật tán thành, “Cháu cũng nghĩ là nên báo cảnh sát.”
Vu Thiến hít một hơi thật sâu, tên Lý Đông Phóng này đúng là lão cáo già, mặt không đổi sắc, đối đáp tự nhiên. Cô ấy thấy cô nhóc Ninh Mật này lanh lợi, nhưng có đôi khi lại rất ngốc. Cô ấy chỉ là người ngoài, chuyện gì có thể làm cô ấy đều đã làm, chỉ mong Ninh Mật tự cầu lấy phúc.
Hồi mười lăm, mười sáu tuổi, Ninh Mật đã phải sống cực khổ, bị lạnh là chuyện thường ở huyện, con gái lại thường dễ để lại mầm bệnh. Cứ vài ba hôm là cô lại nhức đầu. Năm ngoái có mời bác sĩ đông y đến khám, cũng không nói rõ nguyên nhân, ngược lại bác sĩ phụ khoa lại bảo không sao cả, vì hiện nay có rất nhiều bạn gái không chú ý giữ ấm vào mua đông nên mỗi lần có kinh nguyệt thì thường mang theo cơn đau.
Cứ tưởng ăn sáng xong sẽ về nhà, không ngờ Lý Đông Phóng lại có sắp xếp khác. Anh và Lâm Hựu đã hẹn trước với thầy massage khiếm thị đến bóp chân, thư giãn.
Ninh Mật gắng gượng đứng dậy, cắn răng nhìn anh một lúc lâu, “Sao chú biết hưởng thụ thế hả?”
“Cháu cũng đi chứ?”
Cô suy nghĩ một lúc, nghe nói đang trong kỳ kinh nguyệt thì không thể xoa bóp, massage chân, mặt mày cô hơi tái đi, chỉ nói, “Cháu thấy không khỏe trong người, không tiện massage.”
Lâm Hựu đi đằng trước, nghe thấy thế thì mất hứng, châm chọc cô, “Sao cháu cứ một hồi lại đau chỗ này, một hồi lại nhức chỗ kia thế, còn nhỏ mà sao yếu ớt ghê?”
Lý Đông Phóng không thấy lạ, hoàn cảnh sống trước kia của cô như thế thì sao có thể điều dưỡng thân thể được chứ, không chừng về sau phải mất công điều trị ấy.
Ninh Mật không trông mong người đã có bạn gái thương hương tiếc ngọc với mình, cô giật giật ống tay áo của Lý Đông Phóng, “Cháu không phải giả bệnh… Cháu bị…”
Lý Đông Phóng bỗng nhớ đến lần trước, cau mày nói với cô, “Lần trước ở dưới vườn hoa cháu cũng lôi lý do này ra nói trong người không khỏe, xem ra “bà dì” này cũng thiên vị cháu dữ, thỉnh thoảng lại đến thăm cháu một chuyến.”
Ninh Mật lúng túng, lầu bầu trong miệng, “Không phải chú luôn nói cháu là kẻ lừa đảo sao, lời của kẻ lừa đảo mà chú cũng dám tin…”
Lý Đông Phóng nhếch môi, hỏi thăm, “Giờ làm sao? Đi khám hay đưa cháu về phòng nghỉ ngơi?”
Cô không còn sức, “Về thôi, tay chân cháu cứ lạnh buốt.”
Vu Thiến chợt dừng bước, ngắt ngang lời bọn họ, “Để tôi chăm sóc Ninh Mật cho, mấy anh đi đi.”
Vừa nãy Ninh Mật thấy cô ấy rất có hứng thú, hiếu kỳ hỏi, “Chị không muốn đi hả?”
“… Chị lo cho em.” Nhưng thật ra cô ấy lại lo Lý Đông Phóng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT