Bên này Phương Trường đang sững sờ ôm đùi ông chủ thì bên đạn mạc lại nổ tung lần thứ hai.
【 Sao bây giờ âm thanh cũng bị mất luôn rồi? 】
【 Streamer ơi, cậu còn ổn không? Có đang dùng súng không đó!? 】
【 Chuyện gì xảy ra vậy? Streamer ơi, bên tôi có mấy khẩu kiểu dáng cũ rích giống súng bên cậu nè. 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Tiếu Tiếu Sinh" súng laser PU-78EB *27 】
【 Hệ thống thông báo: người xem "Tiếu Tiếu Sinh" sạc năng lượng súng laser PU-78EB *100 】
Trời ơi!!!
Vừa nãy Phương Trường chỉ tắt camera chứ không đóng hẳn phòng lại, bây giờ liếc mắt qua thì giật mình đến sặc một cái. Nhiều súng laser như vậy mà cậu không thể dùng, có khi bây giờ cậu đi buôn vũ khí còn giàu hơn!!
Ớ từ từ, sao bọn họ lại không nghe được âm thanh!?
Phương Trường lục lại đạn mạc, ngay lập tức thấy luôn hai dòng bình luận to đùng "Không nhìn thấy hình ảnh" với "Quyền hạn không đủ."
Liên tưởng đến việc ông chủ đột nhiên đại giá quang lâm, hình như đây mới chính là lý do mà cậu bị trừ lương.
Muốn phun tào vào mặt ông chủ ghê!!
Với cái suy đoán tồi tệ như vậy khiến lý trí của Phương Trường hoàn lại đôi chút, lại nhìn xuống mấy vết bẩn trên chiếc quần tây đắt tiền của ông chủ....
Chết mẹ!!
Phương Trường chậm rãi lùi về phía sau, coi như chưa xảy ra chuyện gì mà đứng lên. Cậu chắp tay, yên lặng lùi thêm chút nữa.
Hiện tại cậu cũng chẳng cầu mong gì hơn ngoài việc ông chủ đừng có nhìn xuống dưới quần. Tiền của cậu bị trừ nhiều lắm rồi đấy. Trừ nữa là Phương Trường không còn sức để bù nữa đâu.
Nhưng vị tư bản này biết thông cảm cho công nhân sao!?
Lệ Minh Viễn nhìn chằm chằm vết bẩn trên quần mà buông lời tàn nhẫn, "Phí giặt khô trừ vào tiền lương của cậu.".
Phương Trường:...
"Cái kia ——" Lâm Giai Âm rốt cục cũng vuốt gọn mái tóc rối bù, chen lấn đi tới, tiến đến gần Lệ Minh Viễn "Cảm ơn anh"
Quần áo vũ trụ bây giờ cũng bắt đầu chú trọng đến thẩm mỹ rồi, tuy màu sắc không cải thiện nhưng chí ít cũng tôn lên dáng người của mỗi người. Thân hình Lâm Giai Âm chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, khá đẹp. Không biết cô ta vô tình hay cố ý mà ngực sắp đè lên người Lệ Minh Viễn đến nơi rồi.
Lệ Minh Viễn thấy vậy liền lùi về phía sau mấy bước.
Đã vậy hắn còn không thèm liếc đến Lâm Giai Âm mà vòng luôn qua cô ta, đi tới trước mặt Vân Bác Vũ, đưa tay ra.
"Đưa súng laser cho tôi"
"Á?..." Xong đời, chết mất, khí tràng mạnh quá!! Vân Bác Vũ che ngực, không hiểu sao khi người này đến gần mà tim anh ta bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đây không phải sự động tâm nai con của thiếu nữ đâu, đây chính là sự sợ hãi đó, sợ đến tim đập thình thịch cơ mà.
Bị kinh sợ, Vân Bác Vũ cứng đơ người, ngoan ngoãn đưa súng bằng cả hai tay. Lệ Minh Viễn rất tự nhiên mà nhận lấy, nhướn mày tung nó cho Phương Trường.
Phương Trường đang ngơ ngẩn nãy giờ, thấy súng bay đến mới vô thức bắt lấy, mồm vẫn còn lẩm bẩm: "Vẫn....phải trả tiền sao?"
Đang rất nghèo mà, tiền ăn còn chẳng có thì lấy đâu mà trừ!?
Hơn nữa, theo như lời của ông chủ thì đây là vị diện cấp thấp, chắc kiếm cũng chẳng bao nhiêu.
Tiền chưa cầm đến tay đã tư bản nuốt sạch.
Sớm biết như vậy không bằng trước đó vứt bỏ sĩ diện đi chọn kim chủ ôm đùi!!
Hay là vay tiền sư phụ đại nhân nhà mình luôn nhỉ!?
Dù sao vay tiền cũng đâu có bị trừ lương. Hơn nữa chắc nó cũng đủ thành ý!!!
Lệ Minh Viễn gật đầu, nói rồi liền kéo tay Phương Trường. "Trở về."
Hoàn thành phần diễn tổng tài bá đạo, cao lãnh, chữ quý như vàng.
Phương Trường bị ông chủ dắt tay liền thấy kỳ kỳ. Bầu không khí có chút Gay Gay à nha!!!
Nhưng mới bị trừ lương, cậu dám mở mồm ra chắc!?
Lệ Minh Viễn dắt thằng nhỏ nhà mình về, hoàn toàn coi mấy người xung quanh là không khí, ánh mắt còn không thèm liếc đến nửa điểm. Không phí lời, hắn trực tiếp nhấc chân rời đi. Đến tiêu sái, đi cũng tiêu sái.
Lâm Giai Âm vẫn không cam lòng, thử tiến đến lần thứ hai. Thế nhưng Lệ Minh Viễn tao nhã cao chạy xa bay với Phương Trường. Thấy người sắp khuất dạng, cô ta liều mạng đuổi nhưng không sao theo kịp.
Mấy người đứng làm cảnh nãy giờ cũng bắt đầu mở máy hát.
"Tuy đẹp trai đấy, nhưng khí tràng dữ quá. Tôi không dám thở ra chữ "Không" trước mặt anh ta luôn"
"Tôi cũng thế, cảm giác như nhìn thấy thầy dạy toán tiểu học vậy."
"Tôi thì ngược lại, chỉ cảm thấy rất đẹp trai nha —— mấy anh có thấy hắn giống...nguyên soái hạm đội kia không?"
"Nguyên soái trẻ tuổi kia sao?? Không thể nào!! Sao hắn có thể tự mình đến nơi này cơ chứ!?"
"Cũng không nhất định, nhỡ may lãnh đạo bên trên ý thức được mối nguy hiểm của sự kiện lần này thì sao."
Hứa Lôi quay đầu nhìn đèn tín hiệu, mối nghi ngờ lại càng sâu thêm "Phi thuyền chưa có dấu hiện kết nối thành công, và người kia cũng đâu mặc đồ bảo hộ vũ trụ đâu." Huống hồ hình ảnh người kia nhẹ nhàng vung kiếm đã xử xong đống quái vật quá chấn động. Tuy rằng Hứa Lôi không biết cơ thể quân nhân được cường hóa sẽ mạnh đến mức nào nhưng trong tiềm thức cảm thấy coi như quân sĩ lợi hại nhất toàn bộ tinh cầu cũng không đạt được đến trình độ đó.
Đối mặt với gần bốn chục con quái vật mà hắn ta vẫn chỉ coi như tro bụi chướng mắt.
Rốt cục hắn ta là ai?
Mấy người thảo luận ồn ào, đến khi phi thuyền kết nối thành công cũng chưa đưa ra được kết luận.
Ánh đèn cảnh báo từ đỏ hóa xanh, nhóm lính đầu tiên xông vào phi thuyền.
An Khang là người đầu tiên ngớ ra.
Cậu ta kéo kéo tay áo Hứa Lôi, "Nãy giờ chúng ta đang nói về cái gì vậy?"
Hứa Lôi cũng có chút hoang mangg, "Nói về việc phi thuyền đang kết nối?"
Vân Bác Vũ: "Không...Hình như chúng ta đang nói về một người nào đó mà."
Mạnh An Nhiên: "Còn người nào khác ngoài chúng ta sao?"
Vân Bác Vũ "Hình như là ——" Vân Bác Vũ cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ một chút lại phát hiện mình chẳng nhớ ra cái gì cả. Mới dứt miệng sao ai cũng mơ hồ thế này!?"
"Chắc không có gì đâu. Do chúng ta căng thẳng quá ấy mà"
Hứa Lôi vỗ vỗ vai Vân Bác Vũ: "Cực khổ rồi."
Vân Bác Vũ: "Vậy chúng ta xử lí ba khẩu súng laser này thế nào?"
An Khang đấm vào lưng Vân Bác Vũ một cái: " Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại à!? Đâu ra ba khẩu? Chỉ có hai khẩu thôi."
Vân Bác Vũ ngơ ngác: "Đâu có, còn một khẩu trong tay tôi mà —— ơ?" Vân Bác Vũ nhìn xuống hai bàn tay trắng, lại cười khổ: "Có lẽ là vậy rồi, thần hồn nát thần tính. May mà cứu viện đến rồi đấy, phải cẩn thận nghỉ ngơi hồi sức thôi."
Hứa Lôi: "Đúng vậy. Phải chú tâm vào dinh dưỡng bồi bổ thân thể nữa. Quá mệt mỏi rồi."
———
Lệ Minh Viễn xách Phương Trường đến chỗ vắng người, sau đó dừng lại. Đột nhiên, trong không trung hiện ra dữ liệu về sự kiện hôm nay. Lệ Minh Viễn thao tác một chút, xóa toàn bộ ký ức của mấy người kia, lại khoát tay về phía Phương Trường.
Phương Trường nhìn động tác đó, lập tức lãnh hội ý tứ của ông chủ, vội vã chân chó xun xoe ấn nút rời khỏi phòng livestream.
Ngay lập tức, hai người đồng thời thoát ra, xuất hiện ở văn phòng công ty.
Phương Trường nhìn bốn phía xung quanh rồi chặc lưỡi không ngừng. Không biết đây là lần thứ mấy cậu phải cảm thán nữa, không gian rộng lớn này chỉ có hai người....
Nhìn nó bất chính lắm!!!
Ơ từ từ, trong tay Phương Trường còn có một thứ. Đó là khẩu súng laser được ông chủ ném cho lúc nãy. Nó thực sự có thể đem về thế giới thực!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT