Mặt trời dần lặn xuống phía trời tây, ráng chiều đỏ rực lững lờ giăng khắp bầu trời. Mới vào đầu hạ mà Đông Thành đã bắt đầu có sự nhộn nhịp của mùa hè nóng bức.
Lăng Tử Yên tùy ý để Kỳ Minh Viễn nắm tay bước lên tầng thượng của tòa cao ốc quốc tế Hải An, nơi được mệnh danh là một trong năm tòa nhà cao nhất của Đông Thành.
Đứng ở đây, từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy chân trời phía xa xa, nhìn thấy phong cảnh phương xa mà người khác không thể nhìn được.
Đông Thành rất lớn, nhưng đứng ở nơi đây, Lăng Tử Yên có thể thu cả Đông Thành vào trong tầm mắt. Một mặt là biển cả mênh mông bao la vô bờ bến, một mặt là ngọn núi phía xa có chút mờ mờ ảo ảo, ở nơi xa như vậy có lẽ là cả đời cũng không thể tới được chốn ấy.
Gió trên tầng thượng thổi rất mạnh. Lăng Tử Yên đi đến bên lan can, nhìn toàn thành phố dưới chân mình.
“Khó trách mọi người lại thích đứng trên cao trông về phương xa, quả thực là đứng càng cao, nhìn càng xa mà!” Lăng Tử Yên cảm khái, nhìn thành phố dưới chân, thị lực của cô vốn rất tốt, nhưng vẫn không nhìn thấy những chiếc xe trên đường.
“Trước kia anh rất thích đứng ở đây nhìn hàng ngàn ngọn đèn của các gia đình từ từ được thắp sáng.” Kỳ Minh Viễn ôm cô trong lòng, để cô dựa lưng vào mình, cùng nhau thưởng thức cảnh hoàng hôn: “Em nhìn kìa, mặt trời xuống núi rồi.”
“Hoàng hôn đẹp quá!” Lăng Tử Yên nhìn thấy mặt trời như một quả cầu lửa, tựa như biết bản thân sắp phải rời khỏi bầu trời, vì vậy đang bùng cháy hết mình mang theo một màu đỏ tươi vô cùng tráng lệ!
Kỳ Minh Viễn không nói gì, ôm lấy cô, anh hơi xoay người, đặt cằm lên bả vai cô, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, im lặng cùng cô ngắm nhìn nơi phương xa.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, ráng chiều trên bầu trời trôi theo làn gió. Theo nắng chiều từ từ tắt đi, ráng chiều đỏ rực cũng đổi màu, biến thành từng đám mây khoác lên màu xám hoặc đen, tầng tầng lớp lớp lơ lửng trên bầu trời.
Đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm cũng từ từ buông xuống.
“Màn đêm buông xuống là lúc cô đơn và vắng lặng nhất.” Cô chậm rãi nói bừa ra một câu ngẫu nhiên.
“Là lúc nhớ nhung nhất.” Kỳ Minh Viễn tiếp lời của cô, cũng nói một câu.
“Có một lần trường em tổ chức chuyến dã ngoại đi ra ngoại thành, đến một ngọn núi lớn có phong cảnh rất đẹp. Cũng chính vào lúc ấy, em và Ngải Tịnh Kỳ ăn tối xong đi tản bộ, mặt trời đã xuống núi, chim chóc trong núi bay về, con thỏ con cũng trở về nhà, em bỗng cảm thấy vô cùng cô độc. Lúc đó Tịnh Kỳ nói với em cô ấy rất nhớ mẹ, rất muốn về nhà… Nếu như lúc ấy em có ấn tượng với mẹ của em, nhất định em cũng nhớ bà ấy. Nhưng mà lúc đó, thậm chí em còn không có lấy một người để mà nhớ tới.”
“Nhớ về anh! Sau này, em hãy nhớ về anh, trở về nhà của chúng ta. Từ nay về sau, em không còn cô đơn một mình nữa.” Kỳ Minh Viễn đau lòng ôm chặt lấy cô. Cục cưng của anh, khi cô cô đơn thậm chí không có lấy một người để nhớ.
Hốc mắt Lăng Tử Yên nháy mắt đỏ bừng, tựa vào ngực anh: “Sau này em có nhà rồi, có ngôi nhà thuộc về chính em.”
Đối với một đứa con gái riêng như Lăng Tử Yên, cô không có gia đình, bởi vì ông ta mang danh người bố, đang là bố cô và cũng là bố của người khác.
Cả cô và mẹ cô đều không thể nhìn thấy ánh sáng. Khi chim bay về tổ, muông thú trở về hang, cô thậm chí không có nơi để quay trở lại.
Từ giờ trở đi, đó đều là quá khứ rồi. Cô có gia đình rồi, sau này cô và anh sẽ có con. Cô sẽ là mẹ đứa bé, anh sẽ là bố đứa bé, là duy nhất, không chia sẻ với người khác.
Sẽ là một chuyện hạnh phúc biết bao!
Bóng đêm dần dần bao phủ, ánh đèn rực rỡ. Từng ngọn từng ngọn chậm rãi thắp lên chiếu sáng cho thành phố phồn hoa này, cho đến khi tất cả ngọn đèn đều sáng bừng, màn đêm dưới ánh đèn lung linh tuyệt đẹp!
"Đing..." Tiếng chuông của tháp chuông đồng hồ phía xa, gõ tổng cộng tám lần, đã là tám giờ tối!
“Tám giờ rồi.” Lăng Tử Yên nghiêng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn bị mình dựa sát vào người lâu như vậy. Vì vị trí hai người đang đứng rất cao, ánh đèn trong thành phố không thể chiếu sáng tới. Nhưng tòa cao ốc quốc tế Hải An vẫn sẽ bật đèn khiến cho tòa nhà này trở thành kiến trúc nổi bật trong màn đêm tối. Chỉ là tầng thượng vẫn tối đen.
Cũng may ánh trăng đêm nay khá sáng, chiếu lên khuôn mặt của anh lại hiện ra vẻ điển trai khác lạ. Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh cũng rơi trên gương mặt cô, vẻ lạnh nhạt của anh khi vừa nãy ngắm hoàng hôn xem thành phố lên đèn, trong nháy mắt biến thành vẻ mặt yêu chiều.
“Anh còn nhìn em như vậy em sẽ…”
Anh không nói gì, chỉ là vẻ mặt hơi thay đổi như đang hỏi cô sẽ làm gì.
“Em sẽ hôn anh đó!” Lăng Tử Yên vừa dứt lời, kiễng chân lên, vươn tay áp má anh, ngả người ra sau hôn lên môi anh.
Kỳ thực đôi môi anh hơi mỏng một chút. Trong sách xem tướng có nói, đàn ông môi mỏng là người bạc tình. Nhưng cô không cảm thấy anh có biểu hiện nào cho thấy sự bạc tình cả.
Không giống như nụ hôn say đắm buổi trưa hôm nay, đêm nay, họ chỉ hôn nhau, không chút phân tâm, không chút ham muốn, chỉ hôn nhau. Trên cả thành phố rực rỡ ánh đèn, dưới vầng trăng dịu dàng, trao nhau nụ hôn nồng nàn, chỉ là hôn môi, ngọt ngào, hạnh phúc!
Qua một lúc lâu, hai người đã có chút thở gấp, nhưng khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.
“Chúng ta đi xem phim đi.” Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô, hít mùi hương dễ chịu quen thuộc trên người cô, tựa như mùi hương của hoa hồng, hoa mai thơm thoang thoảng.
“Được đó.” Lăng Tử Yên gật đầu: “Cũng lâu rồi em không đi xem phim.” Sau đó cô nghĩ đến cái gì, lại nói với anh: “Em muốn xem phim kiểu có nhiều người cùng ngồi trong phòng. Còn bao phòng hay gì đó, em không xem đâu, chẳng có không khí xem phim gì cả. "
“Được rồi, nghe lời em.” Kỳ Minh Viễn cưng chiều gật đầu nghe theo cô. Bàn tay to rời khỏi eo, nắm lấy tay cô. Hai người cùng nhau xuống dưới lái xe đến rạp chiếu phim lớn nhất Đông Thành.
Chỉ là trên đường đến rạp chiếu phim, đến một ngã tư rất rộng, chờ đèn đỏ mất khá nhiều thời gian. Lăng Tử Yên thấy nhàm chán, lơ đãng nhìn cảnh bên ngoài cửa xe, không ngờ rằng nhìn thoáng như vậy lại gặp được người quen.
Người bên ngoài cửa sổ là Lăng Tuyết Lan. Vài ngày không gặp, bụng của cô ta giống như lại to hơn một chút. Giờ phút này cô ta đang giằng co với một thanh niên trên phố. Thanh niên đó trông rất trẻ, ngoài hai mươi tuổi, tóc nhuộm đủ màu, một bên tai đeo bảy tám cái khuyên, ngay cả trên môi cũng đeo một cái to như hạt đậu tương.
Lăng Tử Yên thực sự không thể thích cho nổi.
“Đang nhìn gì vậy?” Kỳ Minh Viễn thấy cô nhìn chăm chú cũng tò mò nhìn theo. Sau khi thấy người kia là Lăng Tuyết Lan, anh không khỏi nhíu mày.
“Chẳng có gì đáng xem…” Lăng Tử Yên còn chưa nói hết, thì ngoài cửa sổ, thanh niên trẻ tuổi kia đã đẩy Lăng Tuyết Lan. Lăng Tuyết Lan đang đứng bên vỉa hè, bên dưới là đường xe máy đi. Cô ta bị người trẻ tuổi kia đẩy, hơi lùi lại phía sau. Vốn dĩ có thể đứng vững được nhưng cô ta lại không chú ý đến bậc thang, cả người sợ hãi, lập tức ngã xuống đường xe máy đi!
Cũng may đang là đèn đỏ, trên đường không có xe nào chạy.
Nhưng Lăng Tuyết Lan không đứng dậy được, ôm bụng liên tục kêu đau.
Người đi đường lại không có ai vươn tay giúp đỡ. Thật sự là bởi vì Lăng Tuyết Lan nhìn vẫn còn trẻ, thêm người trẻ tuổi đang tranh cãi với cô ta lại có bộ dạng ngổ ngáo, những người xung quanh sợ rằng đây chỉ là một màn lừa đảo, vì vậy không một ai đến giúp. Lăng Tuyết Lan bụng to quá, đau đến chết đi sống lại, không gượng dậy được, chỉ biết nằm trên đường đau đớn nhìn người qua lại.
“Bình thường giả vờ ngã quá nhiều rồi, cuối cùng cũng gặp báo ứng.” Lăng Tử Yên nhíu mày nhìn. Cuối cùng vẫn không thể làm bộ như không phát hiện, nói với Kỳ Minh Viễn: “Chúng ta đi xuống xem cô ta thế nào.”
Cô không thể nhìn thấy Lăng Tuyết Lan ngã như vậy mà quay mặt bỏ đi. Cô ta dù sao cũng là con của Lăng Sở Tiêu. Sinh mệnh của cô là Lăng Sở Tiêu đã ban cho. Cô không thể để một người con gái khác của ông ta gặp chuyện được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT