“Đừng đùa nữa, ngứa quá đi mất!” Lăng Tử Yên càng rụt cổ lại hơn.

Kỳ Minh Viễn bật cười, nhớ đến cảm giác hôn cô vào sáng nay ngoài ban công, đến giờ vẫn thấy còn chưa đã nên anh cũng không chọc cô thêm nữa mà hé miệng cắn chặt lấy môi cô, hôn một cách nồng say như thể đang thưởng thức một món ngon thượng hạng.

Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy cổ và tai mình ngứa đến mức không chịu nỗi, cô uốn éo người, muốn né ra.

Nhưng Kỳ Minh Viễn thì lại muốn được thêm lần nữa, anh dùng một tay ôm chặt lấy hông cô, tay kia thì đẩy mặt cô về phía mình để anh có thể dễ dàng hôn lên được môi cô.

Lúc này Lăng Tử Yên mới biết thì ra sáng nay anh chàng này vẫn chưa hôn đủ.

Thật ra cô cũng cảm thấy chưa đủ nên đã chuyển từ giằng co sang phối hợp, cánh tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của mình.

Sự phối hợp của cô khiến hai người càng trở nên nồng nhiệt hơn, bàn tay dùng để đẩy mặt cô sát lại của anh chầm chậm vuốt nhẹ lên chiếc cổ mềm mại của cô.

Tay của Lăng Tử Yên cũng bất giác men theo cánh tay của anh, vuốt nhẹ lên khuôn mặt nghiêng đẹp hoàn hảo đấy. Lòng bàn tay cô áp sát vào da mặt anh, làn da mặt không phải cực kì mềm mịn nhưng lại có một cảm giác săn chắc đặc biệt mà chỉ có những người đàn ông thường xuyên rèn luyện cơ thể mới có được, đường nét tuyệt đẹp.

Hai người càng lúc càng nồng nhiệt hơn và không hề có ý định sẽ dừng lại. Kỳ Minh Viễn đột nhiên xoay cô lại, ép trọn thân hình bé nhỏ của cô vào cánh cửa sổ tiếp đất vừa dày vừa chắc ở phía sau lưng cô bằng thân hình săn chắc vạm vỡ của mình.

Tòa nhà quốc tế Hải An cao đến năm trăm mét, văn phòng của Kỳ Minh Viễn lại nằm trên tầng cao nhất, đứng trước cánh cửa sổ tiếp đất phía sau lưng, Kỳ Minh Viễn có thể nhìn bao trùm hết cả Đông Thành. Nhưng lúc này, hai người họ đều không có tâm trạng đó mà đang chìm đắm trong nỗi tương tư sau một thời gian ngắn xa cách.

“Kỳ Minh Viễn, đừng... Đừng có ở đây!” Khi bàn tay của Kỳ Minh Viễn có ý định mở cúc áo phía sau lưng Lăng Tử Yên thì cô đã lập tức tỉnh táo lại.

Cô không phải là một cô gái trẻ chưa từng trải, cô thừa nhận việc lúc nãy hai người họ hôn nhau đến quên cả chính mình cũng là điều cô muốn.

Nhưng dù sao chỗ này cũng là văn phòng làm việc, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào, sao họ có thể ở bên trong...

“Không sao, anh đã khóa trái cửa rồi.” Bàn tay của Kỳ Minh Viễn không hề rời khỏi lưng cô, anh vừa nói xong thì tay đã mở cúc áo của cô ra.

“Kỳ Minh Viễn... Đừng!” Lúc này sự xấu hổ của Lăng Tử Yên đã vượt qua sự khao khát đang bị anh khơi dậy trong người. Cô thật sự không thể làm chuyện gần gũi đó trong văn phòng của anh.

Nếu thư ký vào và bắt gặp thì cô còn mặt mũi nào mà ở đó nữa?

“Đừng sợ, không sao đâu, anh nhớ em quá rồi.” Kỳ Minh Viễn không đồng ý, tay anh đã không nghe lời nữa rồi.

“Kỳ Minh Viễn, tối đi, tối mình lại nữa được không hả, xin anh đó, ban ngày người ta không quen!” Lăng Tử Yên xấu hổ đến sắp khóc, cô không kiềm được mà nói ra câu thoại kinh điển của diễn viên nữ chính trong phim.

“Không quen?” Kỳ Minh Viễn nhếch mày, anh thấy khuôn mặt nhỏ của cô còn ửng hồng, rõ ràng là cũng rất khao khát anh nhưng lại nói là không quen.

“Ừm, thật sự không quen!” Lăng Tử Yên xin xỏ, đôi mắt bồ câu xinh đẹp hiện rõ hai chữ vô tội.

Kỳ Minh Viễn thấy ánh mắt cô có vẻ hơi căng thẳng, lo sợ và còn hơi xấu hổ thì dù bản thân có ngàn vạn lần không muốn cũng phải từ bỏ ý định đó.

“Thôi được, tối đến sẽ xử lý em.” Kỳ Minh Viễn đưa tay ra sau lưng cô, cài lại nút áo cho cô rồi chỉnh lại quần áo và tóc tai. Anh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người khác thật sự rất muốn yêu thương của cô thì lại không kiềm được mà cúi đầu, cuồng nhiệt hôn lên môi cô một hồi đến khi cảm thấy hơi khát thì mới buông cô ra rồi choàng tay lên vai cô, đi đến chiếc ghế sofa cho một người ngồi ở bên cạnh, ngồi xuống và cùng cô nhìn ngắm Đông Thành ở dưới chân.

“Trước giờ em chưa từng ngắm toàn cảnh của một thành phố như thế này, thật sự rất đẹp!” Lăng Tử Yên tựa sát vào lòng anh và nói với giọng lười nhác.

“Toàn cảnh nhìn từ sân thượng đẹp hơn ở đây, tối nay chúng ta về trễ một chút, anh dắt em đi xem mây hoàng hôn.”

Kỳ Minh Viễn dụi đầu vào cổ cô, đó là hành động mà anh thích nhất vì không chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc đặc trưng trên người cô một cách rõ ràng mà thỉnh thoảng còn có thể hôn lên chiếc cổ nhỏ của cô cho đỡ thèm.

“Được đấy.” Lăng Tử Yên gật đầu.

“Hôm nay ở trường có chuyện gì vui không?” Kỳ Minh Viễn rất thích cảm giác vừa ôm ấp cô vừa nói chuyện phiếm, sau đó hỏi cô vài chuyện ở trường.

“Lớp em thì không có nhưng lớp ba mà Ngọc Trân chủ nhiệm thì có một học sinh nộp cho cô ấy một bài nhật ký cuối tuần khiến cô ấy rất bối rối.” Học sinh tiểu học đều phải học viết nhật ký để luyện tập khả năng viết lách, đây là bài tập mà giáo viên ngữ văn nào cũng sẽ giao cho học sinh. Lăng Tử Yên nhớ đến bài nhật ký đó thì muốn cười nhưng lại cảm thấy không nên.

“Ồ, nội dung là gì, nói ra anh nghe thử.” Thật ra Kỳ Minh Viễn cũng không hứng thú lắm nhưng anh lại rất thích cảm giác nói chuyện phiếm với cô như thế.

“Ừm... Em nhớ thử coi...” Lăng Tử Yên suy nghĩ rồi đọc lại bài nhật ký mà cô và Bùi Ngọc Trân đã đọc được khi sửa bài tập vào hôm nay.

“Hôm nay mẹ dắt mình đi công viên chơi, mình ngồi ở ghế sau xe, mẹ và chú tài xế ngồi ở phía trước. Mẹ nói nếu mình ngoan thì sẽ mua đồ ăn ngon cho mình. Mình đã không nói gì suốt dọc đường đi, chú tài xế khen mình rất ngoan, thế là chú ấy ôm lấy mình, mẹ mình bảo chú cẩn thận một chút, sau đó chú tài xế đã hôn mẹ mình rồi lại hôn mình. Mình cùng mẹ và chú ấy chơi rất vui nhưng tiếc là cha đã đi công tác bàn chuyện làm ăn, nếu không thì nhất định sẽ còn vui hơn!”

“Phù...” Kỳ Minh Viễn nghe xong thì không kiềm được mà bật cười rồi nói: “Đây là một câu chuyện bi thương!”

“Em và Ngọc Trân đều không biết nên viết lời phê như thế nào!” Lăng Tử Yên cười khó xử.

“Vậy sau đó cô ấy đã viết lời phê như thế nào?” Kỳ Minh Viễn tò mò hỏi: “Em đã cho cô ấy ý kiến gì?” Câu thứ hai mới là điều mà Kỳ Minh Viễn muốn biết nhất.

“Em và Ngọc Trân đều cảm thấy nên để phụ huynh giải quyết vấn đề này, vì vậy cô ấy đã viết một đoạn lời phê dưới bài nhật ký: Cục cưng, hãy đem về cho cha của con xem thử là do dấu câu của con có vấn đề hay là do chú tài xế và mẹ của con có vấn đề.”

“Đúng là nên để cho cha của cậu bé xem thử.” Kỳ Minh Viễn gật đầu tỏ ý tán thành.

Hai người họ lại tiếp tục nói về những chuyện thú vị khác, đến giờ ngủ trưa thì Lăng Tử Yên đã từ từ tựa vào lòng anh và ngủ thiếp đi.

Kỳ Minh Viễn cảm giác thấy cơ thể trong vòng tay của mình càng lúc càng nặng thì biết cô đã ngủ say. Dáng vẻ lúc ngủ của cô cứ như một đứa trẻ, lặng thinh, khóe miệng còn khẽ nhích lên, đẹp như nàng công chúa ngủ say trong truyện cổ tích.

Kỳ Minh Viễn bất giác cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh sợ làm cô thức giấc nên không cho phép bản thân tiếp tục mà nhanh chóng dừng lại, ôm cô ngồi trên ghế sô pha đơn, lặng lẽ nhìn cô ngủ, dù đã đến giờ làm việc nhưng anh cũng không muốn buông cô ra. Anh sợ điện thoại nội bộ sẽ làm cô thức giấc nên mới ôm cô đứng dậy rồi bế cô sang chiếc ghế sô pha dài ở khu tiếp khách và cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô.

Chỉ là chiếc ghế sô pha dài quá nhỏ, anh cảm thấy mình cần phải xây một căn phòng như ở khách sạn trên tầng thượng của tòa nhà quốc tế Hải An để buổi tối tan ca nếu mà mệt quá không muốn về thì có thể cùng cô nghỉ ngơi ở đó, ngày mai còn có thể xem mặt trời mọc, mặt trời lặn!

Suy nghĩ này khiến Kỳ Minh Viễn rất vui, anh đến bên cửa, mở cửa văn phòng và nói với thư ký trưởng bên ngoài: “Thư ký Chương, có người đến tìm thì cứ cho vào, không cần phải gọi điện thoại.”

“Vâng, tổng giám đốc Kỳ!” Thư ký Chương gật đầu trả lời.

Thế là công việc bận rộn của Kỳ Minh Viễn đã bắt đầu.

Nhưng các nhân viên cấp cao đều không dám nói chuyện lớn tiếng, họ cũng giống như tổng giám đốc của mình, sợ đánh thức vợ sếp dậy, đến lúc đó bị liên lụy, trở thành tội nhân của cả công ty thì toi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play