“Rất ngứa, anh đừng quậy nữa.” Lăng Tử Yên bị anh hôn lỗ tai thì ngứa ngáy khó chịu, vùng vẫy muốn tránh ra.

Nhưng sao Kỳ Minh Viễn có thể đồng ý, tay ôm chặt lấy eo cô, còn muốn xoay người cô lại, hôn lên môi, hài lòng dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô dây dưa một lát, mới lưu luyến không rời buông ra.

“Anh xem, thịt xông khói sắp cháy rồi này.” Lăng Tử Yên vội vàng dùng xẻng lật thịt xông khói, may mà anh buông cô ra đúng lúc, nếu không thịt xông khói không ăn được rồi.

“Thì lấy miếng mới!” Kỳ Minh Viễn không để ở trong lòng, một miếng thịt xông khói không là gì đối với anh, có thể hôn vợ mới là quan trọng nhất.

“Lãng phí là đáng xấu hổ, lãng phí là đáng xấu hổ!” Cô vợ nhỏ lật thịt xông khói xong, mới an tâm xoay người lại. Biết anh có bệnh thích sạch sẽ, cô cố ý kiễng chân lên, dùng bàn tay bóng nhẫy véo mạnh má anh.

Toàn thân người đàn ông này là cơ bắp, cô từng nếm thử thiệt thòi véo eo anh rồi, quả thực không khác gì tảng đá, cho nên cô trừng phạt anh, đều tấn công cổ hoặc má anh.

Kỳ Minh Viễn đứng yên tại chỗ, để mặc bàn tay mềm mại không xương của cô, nhìn như đang cố gắng dùng lực véo gò má mình.

Anh rèn luyện quanh năm, lượng mỡ trong cơ thể rất thấp, gương mặt cũng rất căng, tay mềm của cô véo trên mặt, quả thực như gãi ngứa.

Nhưng khiến anh chịu dày vò, không phải là sức lực cô véo mình, mà là bàn tay véo má anh truyền tới xúc cảm trơn bóng, đàn ông đều không thể chịu được xúc cảm như vậy.

Huống chi khi cô nhích lại gần mình, mùi hương hoa hồng chuyên thuộc trên người cô truyền vào trong hơi thở, khiến ngọn lửa mới bị anh dùng nước lạnh dập tắt, lại cháy trong tro tàn lần nữa.

Nhưng mà cô véo má anh rất nhanh là buông ra, Kỳ Minh Viễn cảm thấy mất mát nhìn cô xoay người, tiếp tục tập trung lực chú ý lên thịt xông khói. Nhìn bóng lưng nhỏ xinh của cô, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng giúp anh, trong lòng Kỳ Minh Viễn có kích động muốn khảm cô vào trong cơ thể.

Nhưng anh biết anh không thể, có trời mới biết gần đây mỗi lần anh tới gần cô, tự chủ đều sụp đổ một cấp, cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sợ mình không khống chế được, cưỡng ép muốn cô.

Đây không phải là chuyện Kỳ Minh Viễn muốn làm, anh xoay người cầm chai nước trong tủ lạnh, cũng không quan tâm nước lạnh cỡ nào, trực tiếp vặn chai uống một hớp, dập tắt đống lửa mới dấy lên trong lòng!

“Ôi chao, ai ôi, sao anh lại uống nước lạnh?” Lăng Tử Yên thấy anh không có động tĩnh gì, xem thịt xông khói xong bèn xoay người nhìn anh, vậy mà thấy được sáng sớm người đàn ông này đã uống nước lạnh!

“Khát nước!” Kỳ Minh Viễn nâng chai nước trả lời, anh thật sự khát nước, cần nước đá mới hết khát.

“Làm liều cái gì? Còn có thể lập tức chết khát sao?” Biểu cảm của Lăng Tử Yên hơi nghiêm túc, giống như đang răn dạy đám học sinh của cô, cướp lấy chai nước lạnh trong tay anh, cầm một cái cốc trong ngăn tủ, rót một cốc nước rồi đặt vào lò vi sóng mười giây, lại lấy ra đưa cho anh, nhiệt độ vừa vặn!

Nghe cô oán trách, Kỳ Minh Viễn vô cùng vui vẻ, giọng điệu này của cô không phải là vợ giáo huấn chồng sao? Anh vui sướng đi qua, ôm chặt lấy cô: “Vợ của anh dạy rất phải, sau này anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em là tốt nhất!”

Cho dù bị dạy dỗ cũng thích thú, Kỳ Minh Viễn cảm thấy mình lập tức trở nên ngây thơ, cũng rất hưởng thụ ngây thơ như vậy!

“Cho anh nước, đến bên ngoài ngồi đi, sẽ có đồ ăn nhanh thôi!” Lăng Tử Yên cầm cốc nước đưa cho anh, đẩy anh đi ra bên ngoài.

Trong lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy ngọt ngào, một tay nhận lấy cốc nước cô đưa tới, một tay kéo tay còn lại của cô, kéo người lại gần hôn lên môi cô: “Vợ, em ăn ngon hơn bữa sáng!”

Dứt lời, anh vươn tay sờ gương mặt đỏ bừng của cô, cười xoay người ra khỏi phòng bếp!

Lăng Tử Yên vươn tay chạm vào gương mặt mình, chỗ này, từ khi anh vào phòng bếp vẫn luôn không giảm xuống.

Khi thịt xông khói đã chín, Lăng Tử Yên dời tầm mắt khỏi bóng lưng anh tắt bếp, cho thịt hun khói lần lượt ra đĩa của mình và anh, bưng ra ngoài!

Ngủ cả một đêm, đánh răng xong hai người đã sớm đói bụng, bữa sáng trên bàn, Kỳ Minh Viễn không khách sáo cầm dao nĩa cắt miếng thịt xông khói cho vào miệng, cảm thấy mùi vị không tệ, lại nhanh chóng cắt một miếng đưa cho cô.

Lăng Tử Yên đang ngồi bên cạnh anh cắt thịt xông khói, nĩa của anh đưa qua, cô cho rằng anh còn chưa ăn, giống như ngày hôm qua cho mình miếng đầu tiên. Vì thế cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy miệng người đàn ông ăn gì đó, cô chỉ cười há miệng ăn!

“Ngoan!” Kỳ Minh Viễn thấy cô không chê nước bọt của mình, cảm thấy hài lòng cầm nĩa ăn của mình, tiếp tục ăn sáng.

Ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, khiến trong phòng càng ấm áp hơn.

Ăn bữa sáng xong, Kỳ Minh Viễn bảo cô đi lên lầu, chọn một bộ quần áo nhìn có vẻ nghiêm túc cho cô: “Thay đi, chúng ta đến nhà cha vợ!”

Lăng Tử Yên gật đầu, nhận lấy quần áo nhìn anh ra ngoài, mãi đến khi anh đóng cửa, cô mới thay quần áo. Hai người chuẩn bị một lát, lúc này mới cùng nhau ra cửa.

Hôm nay thời tiết rất tốt, đã vào hè, mỗi ngày Đông Thành đều là ánh nắng tươi sáng. Xe chạy dưới bóng cây chọc trời ở Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên có thể xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy từng tia sáng chiếu xuống, vô cùng xinh đẹp.

“Vì sao nơi này không có người khác?” Cô nghi ngờ quay đầu hỏi anh.

“Bọn họ cũng sắp trở về rồi.” Kỳ Minh Viễn liếc một biệt thự khác: “Ở nơi này đều là những người bọn anh chơi thân khi còn nhỏ. Hồi đó đều sống cùng một đại viện, bây giờ có người ở nước ngoài, có người ở bộ đội, chỉ khi tết đến mới về nơi này tụ họp!”

Hóa ra nơi này là do anh em bọn họ xây dựng, chỉ là không nghĩ tới lại đặt một cái tên nữ tính như vậy.

“Hương Lan là một chị gái trong nhóm bọn anh.” Kỳ Minh Viễn liếc mắt một cái là biết cô đang nghĩ gì: “Con người chị ấy rất tốt, rất quan tâm bọn anh, sau đó nhiễm bệnh chết. Trước khi lâm chung đã dặn bọn anh nhất định phải sống tốt, vĩnh viễn hạnh phúc. Vì tưởng niệm chị ấy, khu biệt thự này được xây xong, bọn anh quyết định dùng tên chị ấy đặt cho khu biệt thự này.”

“Hóa ra là như vậy!” Lăng Tử Yên hiểu rõ gật đầu, tình cảm của bọn họ thật sự rất tốt.

Kỳ Minh Viễn chỉ mỉm cười với cô, chuyên tâm lái xe. Lăng Tử Yên cảm thấy rất nhàm chán, lấy điện thoại ra cắm tai nghe nghe nhạc, theo quán tính đăng nhập Facebook, cô không theo dõi nhiều người, bởi vậy bài đăng của Kỳ Minh Viễn tối qua, bây giờ là tin đầu tiên trong thông báo của cô.

Lăng Tử Yên sửng sốt, cảm thấy ảnh chụp trên Facebook nhìn rất quen, cô mở ra xem, không khỏi bị dọa sợ. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, đúng lúc thấy đèn đỏ, anh đang chậm rãi đỗ xe lại, Lăng Tử Yên vội vàng tháo tai nghe ra, đưa di động tới trước mặt anh nói: “Đây là tối qua anh đăng hả?”

“Ừm, hừ.” Kỳ Minh Viễn liếc di động một cái, vẻ mặt đắc ý nhìn cô.

“Thực sự không nhìn ra, anh sẽ làm loại chuyện này.” Lăng Tử Yên bĩu môi, trong lòng không nói tới tức giận, chỉ cảm thấy hơi khẩn trương bất an. Chuyện hai bọn họ kết hôn tuyên bố ra ngoài như vậy, những người quen cô đều biết người trong ảnh chụp là cô rồi.

“Vợ, nào, đăng một bài đi!” Kỳ Minh Viễn nhíu mày với cô.

“Không đăng.” Lăng Tử Yên kháng nghị, vừa thấy lượng like và bình luận, Lăng Tử Yên chỉ sợ cô vừa đăng lên, sẽ để lộ Facebook mình.

Kháng nghị của cô ở trước mặt Kỳ Minh Viễn, từ trước tới nay luôn không có hiệu quả, người nào đó trực tiếp dán sát lại gần, bất ngờ không phòng ngự nâng cằm cô lên, hôn mạnh xuống, quấn lấy cái lưỡi cô không buông.

Lăng Tử Yên kháng nghị, gian nan nói: “Sắp đèn xanh rồi...”

“Đăng hay không đăng? Không đăng anh không lái xe.” Anh cũng học theo cô, lẩm bẩm trong miệng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play