“Thật đẹp!” Lăng Tử Yên vươn tay chạm vào một đóa hoa tử đằng rơi xuống, quay đầu mỉm cười với Kỳ Minh Viễn: “Thật đẹp giống như đang ở trong tiên cảnh!”
“Kỳ Minh Viễn, trở về sao không nói một tiếng!” Ở phía xa, một người phụ nữ trung niên mặc đồ thoải mái màu trắng đi tới, trên mặt là ý cười, vừa đi vừa đánh giá Lăng Tử Yên.
“Đó là mẹ, người mặc quân trang ở phía sau là cha, bên cạnh cha là bà nội, còn người bên cạnh bà nội là chị họ.” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên tiến về trước, vừa đi vừa giới thiệu!”
“Chị họ?” Tầm mắt Lăng Tử Yên vừa mới thấy Thiệu Tú Linh, tươi cười trên mặt cứng lại.
Ngôn Tình SắcThiệu Tú Linh không thích người nhà họ Chung, đối với cô cũng không có vẻ mặt hòa nhã, trong ấn tượng, cô ta là người không dễ ở chung, nhưng không nghĩ tới cô ta là chị họ của Kỳ Minh Viễn. Nhìn cô ta vô cùng thân thiết ôm bà cụ Kỳ, hiển nhiên biết cô ta rất được cưng chiều ở nhà họ Kỳ.
Mà lúc này khiến Lăng Tử Yên bất an chính là, khi Thiệu Tú Linh nhìn mình, khóe miệng nhếch lên độ cong cười mà như không cười, giống như đang nói với cô, kế tiếp sẽ có màn kịch hay.
“Ừm, năm đó cô và dượng làm nhiệm vụ hi sinh, chị ấy vẫn luôn ở nhà bọn anh, bà nội thương chị ấy nhất.” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, cũng đi về phía mấy người, quay đầu nhìn Lăng Tử Yên giới thiệu cho người nhà: “Giới thiệu với mọi người, đây là vợ cháu, Lăng Tử Yên.”
“Bộ dạng thật đẹp!” Thiệu Tú Linh là người mở miệng đầu tiên, làm bộ như không quen Lăng Tử Yên, mở miệng khen ngợi: “Nhưng mà nhìn có vẻ quen mắt, không biết trước đây từng gặp chưa?”
Lăng Tử Yên sửng sốt, không nghĩ tới Thiệu Tú Linh lại không nhớ rõ, không biết lát nữa cô ta có nói thân phận của mình hay không?
Ý niệm này mới xuất hiện trong đầu, đã bị Lăng Tử Yên đánh mất. Chuyện giữa cô và Chung Khải Trạch không vẻ vang gì, lúc này nói ra, đối với ai cũng không tốt, nếu Thiệu Tú Linh không nhớ rõ cô, vậy cô tạm không nói thì tốt hơn.
“Đương nhiên, em rất có mắt nhìn mà!” Thấy Lăng Tử Yên không mở miệng đúng lúc, Kỳ Minh Viễn vươn tay kéo cô lại gần, bộ dạng đắc ý nói: “Thế nào, bà nội, cha mẹ, con dâu này con chọn không tệ đúng không?”
Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư dời mắt nhìn Lăng Tử Yên, không ai nhận thấy được, trên mặt Kỳ Minh Triết có chút mất tự nhiên.
Dù sao Đường Uyển Dư cũng rong ruổi trên thương trường nhiều năm, sớm đã không hiện rõ vui buồn, thu lại kinh ngạc trong lòng đối với dáng dấp của Lăng Tử Yên, cười tiến lên nắm tay cô: “Đứa con dâu này, mẹ rất hài lòng, chỉ là tuổi cũng có vẻ quá nhỏ rồi!”
Dứt lời bà ấy đánh lên tay con mình một cái, kéo Lăng Tử Yên tiến tới bên cạnh mình, oán trách con trai: “Tên nhóc này, mẹ thúc giục con tìm vợ, con cũng không thể bắt nạt cô gái nhà người ta, Tử Yên nhìn có vẻ như còn đang học trung học.”
“Đúng vậy, em họ, chị thấy Tử Yên còn chưa đủ mười tám tuổi đúng không, em...” Thiệu Tú Linh nói một nửa bị Kỳ Minh Viễn cắt ngang...
“Đã hai mươi hai rồi.” Kỳ Minh Viễn cắt ngang lời Thiệu Tú Linh nói, nhìn về phía Kỳ Minh Triết gương mặt hơi xanh mét: “Cha, chưa trưởng thành con đâu dám động. Năm trước vợ con đã tốt nghiệp, bây giờ đang làm giáo viên ở trường tiểu học Thành Công.”
“Ừm!” Kỳ Minh Triết gật đầu: “Không làm loạn là tốt!”
“Được rồi, đừng đứng ngốc ở đây nữa, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ăn cơm trước, ăn xong lại nói chuyện.” Đường Uyển Dư kéo tay Lăng Tử Yên không rời, dẫn cô đi vào nhà.
Nhà của nhà họ Kỳ rất rộng, cao ba tầng, tầng một chia ra làm phòng khách, phòng làm việc, rộng tới mức đủ để mở party, cả mặt tường phòng khách đều là TV LCD hình ảnh sắc nét, phòng ăn và phòng bếp, còn phân phòng rượu phòng trà. Trang trí không khoa trương, đều theo phong cách cổ điển. Trên tường đều treo một số tác phẩm của danh họa nổi tiếng, ngoài ra không có trang trí dư thừa, khắp nơi đều lộ ra hơi thở nội liễm.
Dưới dẫn dắt của Đường Uyển Dư, đám người đi vào phòng ăn, bên trong đặt một cái bàn tròn bằng gỗ lim rất to, đồ ăn đã được bưng lên, mọi người lục tục rửa tay ngồi vào ghế.
“Chúng ta ngồi đây nhé.” Rửa tay xong, Kỳ Minh Viễn kéo Lăng Tử Yên cùng ngồi xuống. Tối nay không có nhiều người của nhà họ Kỳ lắm, chỉ có Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư. Bởi vì Kỳ Minh Viễn nói muốn dẫn vợ về, bởi vậy Đường Uyển Dư thông báo cho bà cụ, bà cụ Kỳ dẫn Thiệu Tú Linh tới, hai người ngồi bên cạnh Kỳ Minh Triết, đang đối mặt với Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn.
“Tử Yên à, nếm thử món này xem, mẹ tự làm đấy, xem có hợp khẩu vị của con không?” Đường Uyển Dư dùng đũa gắp một miếng thịt không biết tên cho vào bát Lăng Tử Yên.
“Cảm ơn mẹ!” Lăng Tử Yên cười nói cảm ơn với Đường Uyển Dư, bên tai truyền tới giọng nói nhỏ của Kỳ Minh Viễn: “Mẹ thích ăn sá sùng! Cha thích ăn thịt, cá muối hấp trước mặt em là làm vì bà nội.”
Giọng nói của anh rất nhỏ chỉ mình cô nghe thấy, những người khác chỉ thấy anh đang nói, nhưng không biết anh đang nói gì.
Đương nhiên là Lăng Tử Yên biết dụng ý của anh. Sau khi nói cảm ơn với Đường Uyển Dư, cô lập tức cầm đũa gắp một ít cá muối hấp cho bà cụ Kỳ, đứng dậy đặt vào trong bát bà ta.
“Cảm ơn cháu.” Từ khi Lăng Tử Yên đến đây bà cụ Kỳ vẫn luôn không mở miệng, bà ta không thích Lăng Tử Yên, nhưng thấy con trai và con dâu đều rất hài lòng về Lăng Tử Yên, cho nên bà ta tạm không nổi bão. Thấy Lăng Tử Yên gắp đồ ăn cho mình, bà ta trả lời rất lạnh nhạt.
“Đừng khách sáo bà nội!” Lăng Tử Yên cười ngồi xuống, lại gắp một miếng thịt kho tàu cho Kỳ Minh Triết, gắp một ít sá sùng cho Đường Uyển Dư.
Đã gắp đồ ăn cho ba trưởng bối xong, chỉ riêng Thiệu Tú Linh cách Lăng Tử Yên hơi xa, cô còn chưa gắp đồ ăn.
Thiệu Tú Linh ở nhà họ Kỳ, từ trước tới nay tùy hứng quen rồi, Kỳ Minh Viễn gắp một miếng thịt lúc trước Đường Uyển Dư gắp cho cô, đặt vào bát cô ta.
“Cảm ơn em họ, em đúng là thương vợ!” Thiệu Tú Linh nói với vẻ ngụ ý.
“Chẳng lẽ anh rể không đối xử tốt với chị à? Ngày mai em sẽ đi dạy dỗ anh ấy một trận, dám bắt nạt chị của em!” Kỳ Minh Viễn bày ra hình tượng bảo vệ chị gái.
“Anh ấy đối xử rất tốt với chị!” Vừa nhắc tới chồng mình yêu thương, trên gương mặt Thiệu Tú Linh tràn ngập hạnh phúc.
“Được rồi, mau ăn cơm đi!” Đường Uyển Dư thấy hai đứa cháu muốn nói chuyện, vội vàng gọi mọi người mau ăn.
Lăng Tử Yên cũng kẹp miếng thịt Đường Uyển Dư gắp cho cô lên, vốn cho rằng là thịt sò gì đó, nhưng không nghĩ tới ăn vào trong miệng có mùi rất ngon. Trơn, non mềm, bởi vì là luộc nên cho vào miệng đều là mùi vị ngọt ngào, cô không khỏi quay đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, dùng ánh mắt hỏi anh đây là gì thế?
Kỳ Minh Viễn cười rộ lên, trong lòng hơi đau lòng, năm đó Ái Vi từng ăn thứ này rồi, còn rất thích ăn. Nhưng hôm nay cô lại giống như mới ăn lần đầu, anh bèn gắp cho cô một miếng, cũng không đổi đầu đũa, nhìn cô không kiêng dè gì ăn hết, mới mở miệng nhỏ giọng giải thích: “Đây là Panopea Generosa, ăn nhiều một chút, có tác dụng vô cùng tốt.”
“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu, thứ này trước đây cô thật sự chưa từng ăn, tất cả mọi người cảm thấy cô là cô cả nhà họ Lăng, nhưng vì cô là con gái riêng, cuộc sống cũng không được tốt lắm. Giống như cá muối hải sâm, cô chưa từng thấy bao giờ, Panopea Generosa này thì càng khó thấy, cô thật sự mới ăn lần đầu.
Bầu không khí bữa tối rất tốt, thức ăn đều ngon miệng hiếm thấy, mọi người ăn vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn cơm xong, Kỳ Minh Viễn dẫn Lăng Tử Yên đi thăm quan mỗi góc nhà, cô có chút khát nước, hai người xuống tầng uống nước. Kỳ Minh Triết và Đường Uyển Dư đã ở trên lầu, trong phòng khách chỉ còn bà cụ Kỳ và Thiệu Tú Linh, hai người ngồi trên ghế sô pha vừa ăn hoa quả vừa xem tivi. Nhìn thấy Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đi xuống lầu, Thiệu Tú Linh lắc cánh tay bà cụ Kỳ, bà cụ Kỳ vỗ tay cô ta trấn an.
“Chào bà nội, chào chị họ!” Lúc hai người đi ngang qua sô pha, chào hỏi bọn họ.
“Hai đứa muốn uống nước sao?” Thiệu Tú Linh nhìn qua hai cốc nước trái cây đã rót không ai uống: “Tới uống nước trái cây đi, mùi vị không tệ...”
“Kỳ Minh Viễn à, cháu lại đây, bà nội có chuyện cần cháu giúp đỡ, cháu nhất định phải đồng ý với bà nội!” Bà cụ Kỳ ra hiệu cho Kỳ Minh Viễn tới bên mình.
“Bà nội bà nói đi!” Kỳ Minh Viễn đã sớm nhìn thấy động tác của Thiệu Tú Linh, kéo Lăng Tử Yên ngồi xuống bên cạnh bà cụ Kỳ, đợi bà ta mở miệng.
“Về chuyện nhà họ Chung, có phải cháu...” Bà cụ Kỳ còn chưa nói xong, Kỳ Minh Viễn đột nhiên như nhớ tới gì đó, nói với Lăng Tử Yên: “Vợ à, vừa rồi anh để quên điện thoại trên lầu, em đi lên lấy giúp anh đi!”
Chuyện nhà họ Chung, anh không muốn Lăng Tử Yên biết anh làm, cho nên bảo cô rời đi.
Đương nhiên là Lăng Tử Yên hiểu ý đồ của anh, rất tin tưởng anh, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy đi lên lầu. Vừa rồi ăn xong cơm tối, anh còn đưa cô đến phòng anh tham quan, cho nên cô biết phòng anh ở đâu.
“Tử Yên, cha có việc muốn hỏi con một chút.” Nhưng cô không nghĩ tới mới đi lên tầng hai, thì bị Kỳ Minh Triết mới rời khỏi phòng làm việc ở tầng hai gọi lại.