Trong lòng Lăng Tử Yên là một khoảng ấm áp mềm mại, người đàn ông này nói yêu cô, đều không đơn giản chỉ là nói bằng miệng như vậy.

Anh thật sự yêu cô!

Lăng Tử Yên nắm tay anh, trong mắt lóe lên nước mắt, muốn nói gì đó nhưng lúc này không biết nên nói gì, giống như nói gì cũng không đủ đáp lại mọi chuyện anh làm đối với mình!

“Đeo giúp tôi được không?” Trên mặt Lăng Tử Yên là nụ cười tràn ngập hạnh phúc, vô cùng mê người.

“Đương nhiên là được!” Kỳ Minh Viễn bị tươi cười của cô hấp dẫn, cũng cười vô cùng hạnh phúc, ngón tay đen xì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn bạch kim mới chế tạo ra lên ngón áp út của cô!

Lăng Tử Yên nhìn chằm chằm động tác của anh không dời mắt, cẩn thận như vậy, tay anh rất bẩn, lúc đeo nhẫn cho cô còn dính chút vết bẩn lên bàn tay trắng noãn của cô, cô nhìn ở trong mắt, là vết bẩn trông đẹp mắt nhất.

“Anh khắc gì ở bên trong thế?” Khi anh đeo nhẫn cho cô xong, cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của chiếc nhẫn, tò mò ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi thấy anh khắc rất lâu, rốt cuộc là khắc gì thế?”

“Em đoán xem!” Kỳ Minh Viễn hơi nhếch miệng lộ nụ cười thần bí với cô, không biết cô có thể đoán được anh khắc gì ở bên trong không.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhưng cô hiểu biết về anh quá ít, cô không thể đoán được rốt cuộc anh khắc chữ gì ở bên trong, cô lộ ra biểu cảm nổi giận nhìn anh: “Tôi không nghĩ ra được, anh nói cho tôi biết được không?”

Đúng là lòng tò mò giết chết mèo, lúc này cô rất muốn biết nội dung mà anh khắc trên nhẫn.

“Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.” Kỳ Minh Viễn nhíu mày với cô, nở nụ cười vô cùng giảo hoạt.

“Tôi...” Lăng Tử Yên lập tức không nói gì, muốn cô hôn anh sao? Cô thật sự không làm được.

Nhưng cô rất muốn biết rốt cuộc anh đã khắc gì ở bên trong. Cô lấy hết dũng khí kiễng chân lên, hôn lên gương mặt anh một cái, lập tức hỏi: “Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là khắc gì đi!”

Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của cô, Kỳ Minh Viễn càng muốn đùa cô, anh lắc đầu chỉ về phía môi mình, nói với cô: “Hôn mặt không được tính, hôn chỗ này.”

“Hừ, anh gạt người, kẻ lừa đảo!” Lăng Tử Yên buồn bực vươn tay đánh vào ngực anh, rất giống con mèo nhỏ bị chủ nhân đùa giỡn, đang quơ móng vuốt không có lực sát thương kháng nghị với anh.

“Ha ha ha...” Kỳ Minh Viễn vui vẻ cười to, vươn tay nắm lấy tay cô: “Được, em không hôn anh, vậy thì để anh hôn em!”

Dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi cô, nắm lấy tay cô, không kìm lòng nổi vươn bàn tay đeo nhẫn nắm lấy bàn tay mới đeo nhẫn của cô thật chặt.

Cuối cùng Kỳ Minh Viễn hôn cũng hôn đủ rồi, nhưng vẫn rất xấu, còn không nói cho Lăng Tử Yên rốt cuộc bên trong nhẫn khắc gì.

Lăng Tử Yên bị anh làm cho tức giận muốn cởi nhẫn ra nhìn xem, còn không quên oán giận: “Sớm biết thế sẽ không bảo anh đeo cho tôi, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, lòng hiếu kỳ hại chết mèo!”

Cô nhóc vừa bĩu môi kháng nghị, vừa xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, muốn cởi chiếc nhẫn này ra.

Nhưng cho dù cô xoay tròn thế nào, dùng sức ra sao, vẫn không thể tháo nó xuống được, trái lại khiến ngón tay trắng noãn bị lăn qua lăn lại mà sưng đỏ.

Kỳ Minh Viễn đau lòng nắm lấy tay cô: “Ngoan, đừng tháo, anh đã thiết kế đặc biệt, sau khi đeo chiếc nhẫn này vào thì không cởi ra được. Cho dù em dùng biện pháp gì, anh đều không cho phép em cởi chiếc nhẫn này ra!”

“Vậy anh nói cho tôi biết rốt cuộc trong nhẫn khắc gì?” Lúc này Lăng Tử Yên bị lòng tò mò khiến sắp điên mất rồi, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

“Bé ngoan, đợi lúc em nguyện ý nói ‘em yêu anh’, em sẽ đoán được!” Kỳ Minh Viễn nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn bàn tay dơ dáy bẩn thỉu của anh, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi rửa tay đi, bên ngoài chắc chắn tối rồi, rửa tay xong chúng ta đi ăn cơm tối!”

Cho dù trong lòng Lăng Tử Yên không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp, rõ ràng là người đàn ông này sẽ không nói cho cô biết anh khắc gì ở bên trong vào lúc này!

Một khi đã như vậy, vậy thì thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó cô sẽ biết, hừ!

Hai người rời khỏi đài làm việc, đúng lúc gặp được Ngụy Minh Thành đang vội vàng đi xuống xem bọn họ. Kỳ Minh Viễn đưa bạch kim còn thừa cho ông ta: “Làm phiền chú Ngụy cất đi giúp cháu!”

“Được được, không thành vấn đề!” Ngụy Minh Thành nhận lấy, thấy tay Kỳ Minh Viễn còn chưa rửa, lập tức ra dấu bằng tay mời Kỳ Minh Viễn đến phòng rửa tay: “Cậu ba nhanh đi rửa tay!”

“Vậy chúng cháu đi trước đây!” Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cùng lúc nói ra, tạm biệt Ngụy Minh Thành đi tới phòng rửa tay!

Hai người rửa tay, lại giải quyết vấn đề sinh lý, lúc này mới ra ngoài, Ngụy Minh Thành cũng đã cất bạch kim của Kỳ Minh Viễn vào trong két bảo hiểm đi tới, ba người cùng tiến lên cửa hàng.

Quả nhiên bên ngoài đã tối đen, Ngụy Minh Thành biết hai người còn chưa ăn cơm tối, cũng không dám giữ lâu, cung kính tiễn hai người ra ngoài.

“Cô Kỳ, mời lên xe!” Kỳ Minh Viễn mở cửa xe cho Lăng Tử Yên.

“Cảm ơn anh Kỳ.” Lăng Tử Yên cười lên xe, nén giận vì lòng hiếu kỳ lúc trước không được thỏa mãn đã không còn, lúc này trong lòng vẫn tràn ngập cảm động vì anh tự tay tạo ra một chiếc nhẫn cưới cho mình. Sau khi ngồi vào trong xe, cô cười ngẩng đầu nhìn anh, anh sờ gương mặt mềm nhẵn của cô, lưu luyến không rời đóng cửa xe lại!

Nhìn cửa xe đóng lại, Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là ngay cả tách ra thời gian ngắn như thế, anh đều đã không nỡ, vội vàng xoay người đi tới chỗ ghế lái.

“Tu tu tu...” Lăng Tử Yên mới ngồi vào xe, di động Kỳ Minh Viễn đặt bên ghế vang lên, lúc này Lăng Tử Yên mới biết được lúc trước anh không mang điện thoại xuống xe, lúc này di động đang kêu gào chấn động, giống như kháng nghị chủ nhân vứt bỏ nó!

“Di động của anh vang kìa!” Lăng Tử Yên nhìn tên trên màn hình di động, hiển thị là “Đường mỹ nhân”, avatar còn là một mỹ nhân cổ điển mặc áo dài, khí chất dịu dàng. Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng khó chịu, phản ứng đầu tiên trong lòng là muốn biết người phụ nữ này có quan hệ gì với anh.

Kỳ Minh Viễn ngồi vào ghế, liếc di động một cái, nhìn thấy avatar người gọi tới xong, trong lòng đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh không khỏi cau mày cầm lấy đi động, cầm di động tới, giọng điệu không tình nguyện nói: “Mẹ.”

Lăng Tử Yên lập tức muốn tìm cái lỗ chui xuống, sau đó mới giật mình cảm thấy lúc trước mình có cảm giác rất chua, vậy mà cô bắt đầu để ý anh có quan hệ không sáng tỏ với người phụ nữ khác rồi sao?

Cô bị làm sao thế?

Lăng Tử Yên hoàn toàn không rõ rốt cuộc mình bị làm sao, giống như cọc gỗ ngồi bên cạnh Kỳ Minh Viễn.

“Sao mẹ biết được... Là thật, không sai, con đã kết hôn, đăng ký kết hôn rồi, mẹ... Được rồi được rồi, con sẽ dẫn cô ấy về, tối nay thì không được, đã muộn thế này rồi bây giờ chúng con phải đi ăn cơm tối, đợi về nhà chúng con sẽ chết đói mất. Được rồi, ngày mai, cơm trưa không được, chúng con đều phải đi làm. Được rồi, bữa tối, bữa tối nhất định sẽ trở về, dạ tạm biệt, con cũng yêu mẹ!”

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với mẹ, Kỳ Minh Viễn thở dài một hơi, người mẹ này của anh, càng ngày càng khó ứng phó rồi, không biết nhận được tin từ đâu, vậy mà gọi thẳng tới, muốn anh dẫn vợ về nhà ăn cơm!

“Là dì gọi điện thoại tới à?” Lăng Tử Yên hỏi theo bản năng, đầu óc hơi hỗn loạn, vẫn chưa chú ý tới mình nói sai rồi.

“Dì?” Kỳ Minh Viễn quay đầu nhìn cô, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play