Lăng Sở Tiêu ôm Vivi từ dưới đất lên, đặt lên xe của mình, lái xe đi đến bệnh viện gần nhất!

Đêm nay, không chỉ có Vivi trôi qua không yên bình, Lạc Thanh Nhã đã trở về Hương Lan Uyển cũng không yên bình!

Sau khi tắm rửa xong, cô ta mặc áo ngủ tơ tằm liên tục đi lại trong phòng. Cuối cùng vẫn bấm số kia, nói với người bên kia điện thoại: "Kế hoạch A thất bại rồi, lập tức tiến hành kế hoạch B, để cô ta lập tức quay lại!"

Sau đó lập tức cúp điện thoại, cầm điện thoại nhìn con đường không người ngoài cửa sổ!

Vivi, không phải tôi không cho cô cơ hội, mà là cô quá ngu!

Nhà họ Dư.

Sau khi Lăng Tử Yên, Ngải Tịnh Kỳ, Dư Hoài Anh tắm rửa xong xuôi, Dư Hoài Anh mặc áo ngủ nằm vật xuống giường. Bây giờ đã qua mười hai giờ, nhưng Lăng Tử Yên vô cùng tỉnh táo, không hề có chút buồn ngủ nào!

Nhưng mà cô biết rõ, Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đều mệt mỏi, vì thế cô nằm giữa hai người, nhắm lại hại, không làm phiền hai người bọn họ nữa.

Cô không nói lời nào, Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh cũng sẽ không chủ động hỏi chuyện cô, chưa được một lát hai người đã ngủ mất. Lăng Tử Yên nằm ở giữa hai người, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi quen Vivi, càng nghĩ cảm xúc càng loạn, cuối cùng không biết ngủ lúc nào.

Hôm sau, Kỳ Minh Viễn dậy thật sớm, trang viên Lam Vũ vô cùng yên tĩnh. Đường Uyển Dư còn chưa thức dậy, nhưng mà Kỳ Minh Triết đã ăn sáng xong, đang ở trong phòng khách đọc báo. Thấy Kỳ Minh Viễn đi xuống, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút, lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng!"

"Cha, chào buổi sáng!" Kỳ Minh Viễn cũng trả lời đơn giản.

Kỳ Minh Triết gật gật đầu, thấy Kỳ Minh Viễn đi về phía cửa, ông gọi lại: "Sáng sớm đi đâu thế?"

"Con muốn đi đón Tử Yên về nhà!" Kỳ Minh Viễn trả lời, bước chân không ngừng lại.

"Trước tiên ăn sáng đã." Kỳ Minh Triết gọi con trai lại: "Giờ này gấp gì chứ!"

"Con không ăn sáng cô ấy mới đau lòng!" Kỳ Minh Viễn cũng không dừng lại, chỉ nói một câu đã cất bước ra khỏi biệt thự!

"Đứa nhỏ này!" Kỳ Minh Triết im lặng, tính cách cứng đầu này sao vẫn không thay đổi? Cũng không biết giống ai!

Mà trên đường, Kỳ Minh Viễn lái xe với tốc độ nhanh nhất, lái xe về phía nhà Dư Hoài Anh.

"Ơ, không phải nói tối mới đến sao? Sao tự nhiên bây giờ đã đến rồi?" Người mở cửa là Ngải Tịnh Kỳ, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn đứng ngoài cửa, cô ngẩn người một chút, thuận miệng hỏi ngược lại một câu, nhưng vẫn để anh đi vào!

"Tử Yên còn đang ngủ!" Dư Hoài Anh đã đi làm, trong phòng chỉ có một mình Ngải Tịnh Kỳ. Cô đưa sữa chua trong tay: "Có muốn ăn bữa sáng không!"

Kỳ Minh Viễn lắc đầu, đứng trong phòng khách nói với Ngải Tịnh Kỳ: "Cô ấy ngủ ở phòng nào?"

"Bên tay trái phòng đầu tiên!" Ngải Tịnh Kỳ trả lời, sau đó cũng không để ý đến anh nữa, đi ăn bữa sáng của mình!

Kỳ Minh Viễn đi theo hướng dẫn của Ngải Tịnh Kỳ tìm được phòng cô nói. Anh đẩy cửa ra, trước tiên nhìn lên giường, nhìn thấy người đang yên tĩnh ngủ, khóe miệng Kỳ Minh Viễn cong lên. Cả đêm anh lo lắng, giờ phút này đều hóa thành dịu dàng.

Đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, Kỳ Minh Viễn đưa tay khẽ vuốt gương mặt của Lăng Tử Yên. Dưới lòng bàn tay, làn da cô mềm mại non mịn, cảm giác vẫn tốt như trước đây.

"Tử Yên, anh đến đón em về nhà, ngủ đủ chưa?" Kỳ Minh Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, người dưới thân không hề có chút phản ứng nào!

Kỳ Minh Viễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ không biết gì. Dù cho cô quên sạch, nhưng khi anh hôn cô dù cho cô ngủ thiếp đi thì vẫn có phản ứng, nhưng vừa rồi hôn cô lâu như thế mà cô không có chút phản ứng nào?

"Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn có thể nghe được hơi thở đều đặn của cô, cô chỉ ngủ thiếp đi thôi, có lẽ ngủ quá sâu bởi vậy không cảm giác được mình đang hôn cô.

Kỳ Minh Viễn không từ bỏ, lần này ngậm lấy môi cô, cạy mở răng cô ra, vô cùng tập trung hôn cô. Nhưng mà Lăng Tử Yên vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, không trả lời anh, cũng không đẩy anh ra. Giống như con rối không có ai điều khiển giật dây, lẳng lặng nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.

"Tử Yên?" Kỳ Minh Viễn không yên lòng, buông cô ra, vỗ nhẹ mặt cô: "Tử Yên, em đã tỉnh chưa? Đừng vờ ngủ nữa? Được rồi, anh thừa nhận em đã gạt anh thành công, mau mở mắt ra đi!"

Anh nghĩ là cô còn tức giận, không muốn gặp anh, cho nên dỗ dành cô như dỗ trẻ con, nhưng cô vẫn nằm trên giường, không hề động đậy. Cô nhắm chặt hai mắt lại, ngủ rất sâu!

"Được rồi, em đã không muốn tỉnh lại thì anh sẽ trông em cho đến khi em tỉnh lại mới thôi!" Kỳ Minh Viễn rời khỏi người cô, đưa tay cầm tay cô, chỉ im lặng nhìn cô không nói gì.

Buổi sáng Kỳ Minh Viễn không ăn sáng, lái xe hơn hai giờ từ trang viên Lam Vũ đến thành phố, sau khi đến thành phố anh lại chạy xe đến nhà Dư Hoài Anh. Anh chạy đến bốn giờ, cơm nước vẫn chưa ăn nhưng lại không muốn ăn chút nào.

Cô không muốn thức dậy, anh vẫn luôn ngồi trông cô!

Bởi vì có Kỳ Minh Viễn ở bên, Ngải Tịnh Kỳ cũng không tiện đi vào phòng, chỉ ở ngoài phòng khách xem TV. Giữa trưa, Dư Hoài Anh trở về làm cơm trưa, gọi Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, cùng ăn cơm đi. Nhất định hôm qua Tử Yên mệt quá rồi, để cậu ấy ngủ đi!"

"Hai người ăn đi, tôi không thấy ngon miệng!" Trong lòng Kỳ Minh Viễn có cảm giác bất an, không ai có thể ngủ như chết vậy được. Tuy mệt mỏi nhưng anh hôn cô như thế cô cũng nên tỉnh.

Nhưng mà Lăng Tử Yên lại chưa tỉnh lại, Kỳ Minh Viễn luôn cảm thấy điều này không bình thường, lo lắng có phải cô bị bệnh gì không. Nhưng nhiệt độ của cô bình thường, hơi thở cũng bình thường, ngay cả mạch đập cũng không có vấn đề!

"Để mặc anh ta đi!" Ngải Tịnh Kỳ thấy Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay Lăng Tử Yên, dáng vẻ không cử động đã biết không khuyên được anh.

"Được rồi!" Dư Hoài Anh gật gật đầu, cùng Ngải Tịnh Kỳ ăn cơm trưa sau đó đi làm. Buổi tối khi trở về, Kỳ Minh Viễn còn chưa đi, Lăng Tử Yên ngủ một ngày vẫn chưa tỉnh lại.

"Vẫn còn đang ngủ sao?" Dư Hoài Anh mở cửa phòng nhìn về phía Ngải Tịnh Kỳ: "Ngủ một ngày?"

"Ừm!" Ngải Tịnh Kỳ gật gật đầu. "Mình ở phòng khách chờ một ngày cũng không nghe được tiếng cậu ấy tỉnh lại. Hoài Anh, cậu nói Tử Yên như thế có thể xảy ra chuyện gì không? Tối hôm qua chúng ta ngủ trễ, nhưng ngủ cả ngày rồi cậu ấy cũng nên tỉnh lại chứ!"

"Cậu nói thế làm mình hơi lo lắng." Dư Hoài Anh cũng rất lo lắng, người bình thường muốn ngủ bù thì nửa ngày cũng sẽ đói tỉnh lại, ăn gì đó. Nhưng Lăng Tử Yên ngủ từ tối qua đến bây giờ cũng sắp một ngày một đêm rồi, cậu ấy lại chưa có dấu hiệu tỉnh lại, điều này thật không bình thường!

"Mình đi gọi cậu ấy, không thể để cậu ấy tiếp tục ngủ như vậy được!" Ngải Tịnh Kỳ vừa dứt lời thì đẩy cửa đi vào, thấy Kỳ Minh Viễn ngồi bên giường Lăng Tử Yên, nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, đánh thức Tử Yên đi, ngủ một ngày cũng đủ rồi!"

"Tôi muốn dẫn cô ấy về nhà!" Kỳ Minh Viễn không có quay đầu, vẫn cầm tay Lăng Tử Yên, không chớp mắt nhìn cô. Cảm giác bất an trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play