Trong phòng ngủ ở tầng hai, Lăng Tử Yên vừa mở mắt ra thì nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô nhăn mặt.

Từ lúc mà cô có thể nhớ được đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên mà cô ngủ không ngon giấc. Vừa mở mắt là thấy trong người không thoải mái, rõ ràng là tối qua ôm tâm sự đi ngủ nên ngủ không được ngon.

Cô quay đầu nhìn sang không thấy Kỳ Minh Viễn đâu thì ngồi dậy. Cô đã quen mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy anh, bây giờ không nhìn thấy cảm giác như thiếu đi thứ gì đó. Cô bước xuống giường rồi nhìn vào phòng tắm như một bản năng. Bên trong không có tiếng động gì, cửa cũng đang mở, rõ ràng là Kỳ Minh Viễn không ở bên trong.

Anh mà dậy sớm, nếu không ôm cô tiếp tục nằm trên giường thì sẽ đi ra ban công nghĩ xem hôm nay cần làm gì. Lăng Tử Yên không nghĩ nhiều mà đi luôn ra ban công, bên tai cô nghe rõ tiếng của anh ấy vọng lên:

"Trước giờ Tử Yên vẫn luôn là một tấm gương đối nhân xử thế rất tốt!"

"Kỳ Minh Viễn, tạm thời em chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ mới!" Vivi thấy anh đang cau mày thì nói rõ ra ý muốn của bản thân: “Em mệt rồi! Không muốn yêu đương nữa. Anh với Lăng Tử Yên và những người xung quanh anh đừng giới thiệu bạn trai cho em nữa, em không cần."

Lăng Tử Yên đứng ở giữa phòng ngủ và ban công nghe thấy tiếng than thở của Kỳ Minh Viễn. Nghe hai người đứng nói chuyện ở trong vườn hoa, cô không tài nào bước lên trước được cũng không sẵn sàng lùi bước, cứ đứng như vậy lặng lẽ nghe.

"Anh than thở làm gì chứ?" Vivi buồn cười quay đầu sang nhìn Kỳ Minh Viễn, đúng lúc có gió thổi qua làm vạt váy của Lăng Tử Yên bay lên, Vivi nhìn thấy vạt váy đó qua khe hở của hàng rào đá thì trong lòng thầm đắc ý.

Đã đến lúc nhắc nhở Lăng Tử Yên một chút rồi!

Vivi vừa cười vừa quay người lại, đưa tay ngắt một bông hoa hồng xanh đang nở rộ, cầm trong tay hỏi: "Bông hoa hồng xanh mà ông trời ban tặng là thứ mà trên đời này rất khó có được. Kỳ Minh Viễn, bông hoa này có phải là từ châu hoa năm đó không?"

Kỳ Minh Viễn không hiểu tại sao cô ta tự nhiên lại nhắc đến chuyện năm đó nhưng vẫn gật đầu, không nói gì thêm nữa. "Không đứng đắn!" Lăng Tử Yên lườm anh. Mặc dù trên mặt toàn bọt sữa rửa mặt trắng bông bông nhưng anh vẫn nhìn ra cô đang trách mắng mình.

Kỳ Minh Viễn cười, mặc dù không biết tại sao tâm trạng cô tốt hơn nhưng anh vẫn thấy vui.

Lăng Tử Yên rửa sạch bọt trên mặt rồi vui vẻ cùng Kỳ Minh Viễn xuống nhà ăn ăn sáng. Mặc dù thông qua cuộc nói chuyện sáng nay giữa anh và Vivi, cô biết trước đây có lẽ hai người quen biết nhau.

Mặc kệ trước đây anh ấy và Vivi như nào, bây giờ cô là vợ của Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn cũng đã chọn cô thì cô nhất định sẽ không nhường nhịn đâu.

Sau khi ăn sáng xong, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn cùng đi đến biệt thự Lam Vũ.

Ngày mai là lễ cưới rồi, hai người họ qua đó xem trước. Trước khi đi ra ngoài, Lăng Tử Yên nói với Dương Thư Huệ: "Bà nội, hôm nay bà ở nhà ngoan nha, ngày mai sẽ có tài xế đến đón bà và dì Trương, đến lúc đó cha và chị sẽ ngồi chung xe với bà đi đến đó."

"Được, bà biết rồi, cháu yên tâm mà đi đi, không phải lo lắng cho bà, chẳng phải bà đang rất tốt đây sao!" Dương Thự Huệ cầm tay Lăng Tử Yên. Mặc dù cô đã đăng kí kết hôn với Kỳ Minh Viễn rồi nhưng trong suy nghĩ truyền thống của người xưa thì tổ chức hôn lễ mới chính thức được coi là đã gả chồng vì mọi người không hề biết họ đã đăng kí kết hôn, nhưng tổ chức hôn lễ xong thì mọi người sẽ biết.

"Vâng, vậy cháu đi trước ạ." Lăng Tử Yên ôm Dương Thư Huệ rồi đi ra nói với Vivi: "Chị, em đi trước đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play