"Tử Yên, sao vậy?" Kỳ Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Tử Yên không tốt lắm, liền quan tâm cầm lấy dưa hấu trong tay cô, đặt ở bên cạnh, ôm lấy cô vào lòng: “Vẫn đang không vui vì chuyện lúc nãy sao?"
"Kỳ Minh Viễn, anh có thể phân biệt được em và chị, đúng không?" Lăng Tử Yên để tùy cho anh ôm lấy, ngẩng đầu mà nhìn anh hỏi.
"Đương nhiên!" Kỳ Minh Viễn gật đầu: “Mỗi đêm em đều là người ngủ bên cạnh anh, đương nhiên anh có thể phân biệt được hai người ai là ai rồi." Nói xong, còn không quên xấu xa mà chớp chớp mắt nhìn cô: "Mùi trên người của hai người không giống nhau, Tử Yên của anh, mùi trên người rất sạch sẽ dễ chịu, mùi trên người Vivi toàn là nước hoa, anh không thích!"
Lăng Tử Yên nở nụ cười, quyết định không suy nghĩ chuyện này nữa, bởi vì cô lại nhớ đến lời mà Dương Thư Huệ nói, bà nội đã nói rồi, giữa vợ chồng, điều quan trọng nhất là tin tưởng, nếu Kỳ Minh Viễn đã nói như vậy, cô sẽ tin như vậy là được rồi.
Cô đã tin tưởng anh hết mức, tin rằng Vivi đã sớm rời khỏi phòng sách rồi, chắc chắn là có nguyên nhân.
Nếu anh đã không nói, cô cũng không hỏi.
Bọn họ sắp làm đám cưới rồi, cô phải vui vẻ, không muốn vì chút chuyện này mà làm cho cảm xúc của mình không tốt, dù sao bây giờ đêm nào người ngủ bên cạnh mình cũng là anh, giữa anh và Vivi, cho dù có một chút mờ ám thì thế nào cơ chứ?.
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Người vợ hợp pháp của Kỳ Minh Viễn, chính là cô!
Chờ sau khi bọn họ làm xong đám cưới, đi tuần trăng mật về, cô sẽ giới thiệu cho Vivi một người bạn trai!
"Được rồi, không cần suy nghĩ về chuyện hồi nãy nữa, việc chị em kệ chị em, còn việc của em thì là việc của em, mà có thể được anh để ý, chỉ có thể là cô vợ nhỏ của anh!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên trán của cô, sau đó tách ra, nhìn thấy trong đôi mắt phương của cô tràn ngập sự tình cảm đối với anh.
Lăng Tử Yên nhìn anh một lát, cuối cùng xấu hổ mà cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, tươi cười hạnh phúc.
"Được rồi, chúng ta ăn dưa hấu đi, ưm? Ăn xong để anh còn xem tài liệu, nếu như em không có việc gì làm, thì viết thiệp mời trước được không?" Anh cầm lấy dưa hấu ở một bên mình, nắm lấy tay cô đi vào phòng ngủ, đi ra ban công. Sau khi phát hết thiệp mời trong nhà ăn, còn có các nhân viên cấp cao, hai người đi vào thang máy lên tầng cao nhất, Lăng Tử Yên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Minh Ưu, gần đây cô không đến công ty, đã một khoảng thời gian chưa gặp được Hứa Minh Ưu, cô rất nhớ cô ta, sau khi tìm thấy thiệp mời của Hứa Minh Ưu, Lăng Tử Yên đưa thiệp mời cho cô ta: "Minh Ưu, đây là của em, chắc chắn phải đến đấy!"
"Chắc chắn em sẽ đến mà, nhưng mà bây giờ em có chút đói rồi, vì vậy, em xuống dưới ăn ít đồ đã, chị Yên, lát nữa nói chuyện tiếp nhé!"
Hứa Minh Ưu vui vẻ mà nhận lấy thiệp mời Lăng Tử Yên đưa cho rồi nói.
"Được thôi!" Lăng Tử Yên gật đầu: “Mau đi đi, đừng để đói bụng!"
Nói xong, bụng cô cũng kêu lên ùng ục!
"Nhanh thế đã đói rồi hả?" Ánh mắt Kỳ Minh Viễn đầy sủng nịnh mà nhìn qua, nghĩ chắc là lúc theo mình phát thiệp mời, đã mệt muốn chết rồi, liền nói với cô: “Đi đi, đi ăn gì đó với Minh Ưu đi, anh tự mình đi phát thiệp mời là được!"
"Vậy được thôi, đi thôi chị Yên!" Hứa Minh Ưu nghe thấy vậy, vui vẻ mà kéo lấy tay Lăng Tử Yên, nói với Kỳ Minh Viễn: “Anh ba, vậy bọn em đi trước nhé!"
"Em ở dưới đợi anh, lúc nào phát xong thiệp thì anh cũng xuống ăn nhé!" Lăng Tử Yên dặn dò Kỳ Minh Viễn một câu, rồi đi vào thang máy với Hứa Minh Ưu.
"Chị Yên, em thấy gần đây chị gầy đi đấy!”