Khi Lăng Tử Yên trở lại nhà họ Chung, Lăng Tuyết Lan đang cùng ăn bữa tối với người nhà họ Chung, nhìn thấy Lăng Tử Yên vào cửa, cha của Chung Khải Trạch là Chung Đức Hải buông đũa xuống, giọng điệu không thân thiện nhìn cô nói: “Biết trở về rồi à? Tối hôm qua cô đi đâu?”
“Con...” Lăng Tử Yên đang định tiến lên nói chuyện mình muốn ly hôn với Chung Khải Trạch, mẹ Chung là Lữ Tú Anh ngắt lời cô.
“Lăng Tử Yên, tuy hôm qua cô và Khải Trạch còn chưa hoàn thành xong hôn lễ, nhưng buổi sáng hai đứa đã đi đăng ký kết hôn, cô là con dâu của nhà họ Chung chúng tôi, làm con dâu nhà người ta, mới ngày đầu tiên xuất giá đã đêm không về ngủ, đây là giáo dưỡng của nhà họ Lăng cô sao?”
Lữ Tú Anh dứt lời, còn không quên trừng Lăng Tử Yên với vẻ ghét bỏ.
Thiếu chút nữa là Lăng Tử Yên bật cười vì tức, hai ông bà già nhà họ Chung nói gần nói xa không có một chút ý trách mắng Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan, trái lại bới móc chuyện cô đêm không về ngủ?
Gia đình như vậy, cô thật sự không thể chịu đựng, cô nhìn Chung Khải Trạch nói: “Chung Khải Trạch, tôi đi lên lầu thu dọn đồ, mười giờ sáng mai, tôi đợi anh ở cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận ly hôn!”
Dứt lời, cô xoay người đi về phía cầu thang.
“Hừ!” Chung Đức Hải và Lữ Tú Anh nghe thấy thế khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó Lữ Tú Anh bổ sung một câu: “Ly hôn cũng được, nhưng tiền nhà chúng tôi, cô đừng mơ lấy được một đồng!”
Nghe thấy thế, Lăng Tử Yên dừng bước một lát, bọn họ nghĩ cô hiếm lạ chút tiền của nhà họ Chung bọn họ sao? Lăng Tử Yên không khỏi cười mỉa, tiếp tục cất bước đi lên phòng tân hôn mà nhà họ Chung chuẩn bị cho cô và Chung Khải Trạch, đồ của cô hẳn là để ở trong phòng tân hôn.
Đẩy cửa phòng tân hôn ra, rõ ràng là đồ ở bên trong đã bị người ta động vào, giường cưới vốn phủ kín hoa hồng cũng được sửa sang ngay ngắn chỉnh tề, Lăng Tử Yên thậm chí phát hiện ra trên tủ đầu giường còn đặt đồng hồ trên cổ tay Lăng Tuyết Lan tối qua đeo.
Rất rõ ràng, hai ông bà nhà họ Chung đã sắp xếp cho Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan ngủ ở đây rồi.
Đây là phòng tân hôn của cô và Chung Khải Trạch, bọn họ lại để Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan ngủ trên giường cưới của cô sao?
Coi cô là cái gì rồi hả?
Lăng Tử Yên càng kiên định với ý nghĩ mình phải ly hôn với Chung Khải Trạch, vì thế cô đến phòng quần áo, tìm được túi xách màu đỏ thẫm mà mình dùng vào hôm qua, xác định di động và giấy chứng nhận ví tiền của cô đều ở bên trong, Lăng Tử Yên mới yên tâm, lại thay một bộ quần áo, lúc này mới đi ra cửa.
“Em muốn đi đâu?” Bên ngoài phòng để quần áo, Chung Khải Trạch đứng ở cửa đợi cô.
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn ly hôn với anh!” Lăng Tử Yên không e sợ đi qua, giọng điệu vô cùng kiên định, cô muốn ly hôn với tên cặn bã này.
Gia đình giống như nhà họ Chung, cô không muốn ở lại nữa.
“Anh không đồng ý!” Chung Khải Trạch chắn ở ngoài cửa phòng để quần áo, không nhường đường, Lăng Tử Yên là cô gái anh ta theo đuổi che chở bốn năm, anh ta còn chưa ăn được gì, sao có thể để cô rời đi như thế.
“Chung Khải Trạch, anh phản bội tôi, còn làm Lăng Tuyết Lan có thai, anh nghĩ rằng tôi còn có thể sống với anh được nữa sao?” Trong giọng nói của Lăng Tử Yên khó nén nổi tức giận, nghĩ tới ấm ức ngày hôm qua, cô không nhịn được giơ tay tát Chung Khải Trạch.
“Tóm lại, anh sẽ không ly hôn với em!” Rõ ràng là Chung Khải Trạch cũng rất tức giận, nhưng nhịn xuống kích động ra tay với Lăng Tử Yên, anh ta nói xong câu này thì xoay người rời khỏi phòng.
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Lăng Tử Yên mới cất bước đi về phía cửa, đồng thời vươn tay lau nước mắt trên mặt.
Không ly hôn thì thế nào? Cô có bệnh sạch sẽ trên tinh thần, cô không quan tâm một người đàn ông có bao nhiêu phụ nữ trước khi yêu cô, nhưng sau khi hẹn hò với cô, chỉ có thể là của mình cô.
Chung Khải Trạch đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của cô, nhất là ngày hôm qua, dưới khổ nhục kế của Lăng Tuyết Lan, anh ta đã đứng về phía Lăng Tuyết Lan chỉ trích cô, cô càng không thể tiếp tục sống với anh ta nữa.
Nhưng mà Lăng Tử Yên không nghĩ tới chính là, khi cô mới mở cửa phòng tân hôn ra, vậy mà Lăng Tuyết Lan đang đợi ở bên ngoài.
“Bốp!” Lăng Tuyết Lan nhìn thấy Lăng Tử Yên mở cửa, tát một cái lên mặt Lăng Tử Yên không kịp phòng thủ: “Chị dám tát anh Trạch.”
Vừa rồi cửa phòng khép hờ, bởi vậy Lăng Tuyết Lan luôn đợi ở bên ngoài nghe thấy tiếng Lăng Tử Yên tát Chung Khải Trạch, anh Trạch là nam thần của cô ta, một đứa con gái riêng như Lăng Tử Yên có tư cách đánh anh ta sao?
“Bốp!” Lăng Tử Yên cũng tát lại, giơ tay tát vào mặt Lăng Tuyết Lan: “Tôi không chỉ muốn tát anh ta, tôi còn muốn tát cô nữa!”
“Khải Trạch, đây là Lăng Tử Yên tát con hả?” Lúc này dưới lầu truyền tới giọng nói của Lữ Tú Anh, rõ ràng là Lữ Tú Anh thấy được dấu vết bị Lăng Tử Yên đánh trên mặt Chung Khải Trạch.
“Gia môn bất hạnh, vậy mà lấy phải đứa con dâu dã man như thế.” Giọng nói của Chung Đức Hải cũng giận không kiềm chế được.
“Không được, mẹ phải đi lên hỏi cô ta một chút, cô ta đêm không về ngủ còn chưa nói, vậy mà dám ra tay đánh con?” Khi Lữ Tú Anh nói chuyện, người đã đi lên lầu, Lăng Tử Yên thậm chí còn có thể nghe thấy rõ bà ta vì sốt ruột phẫn nộ mà giẫm lên cầu thang bằng gỗ phát ra âm thanh rầm rầm.
Lăng Tuyết Lan nắm chắc lấy cơ hội này, xoay người bưng khay trên kệ bên cạnh lên, nghiến răng nói với Lăng Tử Yên: “Chị, đây là đồ ăn em lấy cho chị, chị ăn một miếng đi!”
Nhưng mà giọng nói của cô ta nghe có vẻ hiền lương thục đức, mơ hồ còn có chút lấy lòng, cùng với biểu cảm lúc này ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Lăng Tử Yên, tạo thành tương phản rất lớn.
“Lăng Tuyết Lan, tôi không rảnh xem cô diễn trò đâu!” Lăng Tử Yên nghiêng người đi từ trong phòng ra, muốn đi về phía cầu thang. Giấy tờ cô đều cầm tới tay rồi, thật sự không cần phải ở lại xem Lăng Tuyết Lan diễn trò.
Bởi vì xế chiều hôm qua, cô đã nếm thử khổ nhục kế của Lăng Tuyết Lan mà chịu thiệt, cô thật sự không muốn xem kỹ nữ tâm cơ này diễn nữa.
“Chị, chị không thể chấp nhận đứa con của em sao?” Lăng Tuyết Lan thấy Lăng Tử Yên rời đi, vội vàng ném khay đồ ăn trong tay xuống đất, nhanh chóng chạy tới kéo Lăng Tử Yên, khóc kêu: “Chị, nó chỉ là đứa bé mà thôi, vừa mới thành hình, sao chị có thể nhẫn tâm bắt em phá nó chứ?”
Lăng Tuyết Lan cố ý kêu to, giống như sợ người dưới lầu không nghe thấy được.
“Đúng là khó hiểu, tôi không chấp nhận con của cô lúc nào chứ? Lăng Tuyết Lan, cô mau buông tay, tôi không muốn diễn với cô nữa!” Lăng Tử Yên đã đoán được mục đích của Lăng Tuyết Lan, ngày hôm qua cô đã bị Lăng Tuyết Lan lợi dụng một lần, hôm nay cô không muốn bị lợi dụng nữa.
“Ối...” Bỗng nhiên Lăng Tuyết Lan kêu thảm thiết, sau đó buông Lăng Tử Yên ra, giống như bị người ta đẩy ngã, trực tiếp ngồi lên mảnh vỡ bát đĩa ném xuống lúc trước. Mảnh vỡ rất sắc bén, Lăng Tuyết Lan còn cố ý ngã mạnh xuống, đùi và mông đều bị đâm trúng, máu tươi chảy ra.
Khi Lữ Tú Anh đi lên tầng hai, bà ta lập tức nhìn thấy Lăng Tử Yên hất Lăng Tuyết Lan ngã xuống đống mảnh vỡ, bà ta sợ tới mức gương mặt trắng bệch, vội vàng xông tới. Lúc đi ngang qua bên cạnh Lăng Tử Yên, còn không quên đẩy mạnh Lăng Tử Yên về phía tường.
Lăng Tử Yên bất ngờ không phòng bị, đầu đập mạnh lên vách tường, đau tới mức nước mắt chảy ròng ròng.
“Khải Trạch, Khải Trạch con mau tới đây, Tuyết Lan sắp sinh non rồi!” Lữ Tú Anh đỡ Lăng Tuyết Lan, sốt ruột kêu to xuống dưới lầu, sau khi kêu to còn không quên vừa đỡ Lăng Tuyết Lan, vừa chỉ Lăng Tử Yên chửi ầm lên: “Cô cút đi, đồ đàn bà độc ác, ngay cả một đứa bé còn chưa sinh ra cũng dám hãm hại, cô không xứng tiến vào cửa nhà họ Chung chúng tôi!”
Cô thật sự cũng không muốn ở lại đây, Lăng Tử Yên không nhìn hai người trên đất, quay đầu bước đi.
Lúc đi tới cầu thang, Chung Khải Trạch đã nhanh chóng chạy tới tầng hai, nhìn thấy Lăng Tử Yên, anh ta lập tức giữ chặt cô, nhưng liếc thấy Lăng Tuyết Lan và Lữ Tú Anh sau lưng cô, giọng nói anh ta rét lạnh: “Là em làm?”
“Tôi không có thời gian giải thích với đám người mù nhà anh!” Lăng Tử Yên hất tay Chung Khải Trạch, cô không muốn giải thích nhiều với anh ta, bởi vì nếu anh ta tin lời cô, ngày hôm qua lúc Lăng Tuyết Lan sử dụng khổ nhục kế ly gián bọn họ, anh ta sẽ lựa chọn tin tưởng cô.
Ngày hôm qua anh ta không tin cô, hôm nay cũng sẽ không, chẳng phải giải thích sẽ tốn nước bọt sao?
Dù sao cô đã từ bỏ người đàn ông này, cần gì lãng phí sức lực của mình đi giải thích?
“Người phụ nữ độc ác này!” Lăng Tử Yên không giải thích, Chung Khải Trạch xem như cô ngầm thừa nhận, anh ta phẫn nộ kéo tay Lăng Tử Yên, không để ý cơ thể cô không ổn định, trực tiếp kéo người xuống cầu thang, kéo ra khỏi nhà họ Chung, đóng mạnh cửa sắt nhà họ Chung lại: “Cút, cô cút cho tôi, một đứa con gái riêng, căn bản không xứng với nhà giàu có chúng tôi!”
Hừ, nhà giàu có, tam quan như vậy, cũng xứng!
Lăng Tử Yên vùng vẫy đứng dậy, người còn chưa đứng vững, thì có một chiếc xe nhanh chóng đỗ trước người cô. Lăng Tử Yên lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn, đúng là chiếc xe Aston Martin tối qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT