Tối hôm qua anh nên gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại, dặn cô ngủ sớm một chút, chứ không phải chỉ chăm chăm biết lo lắng cho Vivi.

Năm phút sau, Kỳ Minh Viễn lấy khăn ở trên trán Lăng Tử Yên, đi vào phòng tắm, ngâm vào nước lạnh, sau đó lại đắp lên trán cô lần nữa, lúc này anh lấy nhiệt kế kẹp ở nách cô ra, vẫn sốt tới ba tám phẩy năm độ, nhiệt độ này với người trưởng thành mà nói là cao rồi, thảo nào cô sốt tới nỗi khiến người ta cũng mơ hồ theo!

Kỳ Minh Viễn bỏ nhiệt kế xuống, đứng dậy đi ra chỗ hòm thuốc, tìm một ít thuốc hạ sốt, có thuốc viên cũng có thuốc nước, nghĩ tới tình trạng hiện tại của cô, Kỳ Minh Viễn đã chọn thuốc nước. Anh rót một liều lượng thuốc vừa phải ra một chiếc cốc tiểu li, cầm cốc trong tay, một tay nâng đầu cô nhóc đang nằm trên giường dậy!

“Ưm... Kỳ Minh Viễn, đừng làm phiền em, em vẫn còn muốn ngủ.” Cô nhóc đưa tay ra, phản kháng đẩy anh.

“Ngoan, uống xong thuốc đã được không? Tử Yên, em sốt rồi!” Kỳ Minh Viễn thấy cô sốt tới nỗi hai má đỏ bừng, trong lòng anh rất lo lắng, giọng điệu cũng trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp. Anh đưa chiếc cốc tới bên miệng cô, dịu dàng dỗ dành: “Nào, há miệng ra, uống thuốc đi, ngoan!”

Lăng Tử Yên nghe lời, há miệng ra, nhưng không chịu nổi mùi vị của thuốc, cô mới uống một ngụm nhỏ là đã không muốn uống tiếp rồi, bàn tay nhỏ tiếp tục đẩy anh: “Mùi thối quá, em không uống đâu.”

Kỳ Minh Viễn hết cách, anh chỉ có thể mặc cho cô đẩy mình ra rồi ngã xuống giường, kéo chăn bọc kín người mình, tiếp tục ngủ!

Kỳ Minh Viễn nhìn dáng vẻ kiên quyết không uống thuốc của cô nhóc, anh bất lực nhìn chiếc cốc nhỏ trong tay mình. Bị ốm rồi thì phải uống thuốc, cô ghét mùi thuốc như vậy, không chịu uống, sao được chứ?

Hết cách thôi, Kỳ Minh Viễn chỉ đành đổ số thuốc còn lại vào miệng mình, anh đặt cốc sang chiếc tủ cạnh đầu giường, sau đó cúi người, ôm cô vợ nhỏ có chết cũng không chịu uống thuốc, để cô nằm trong lòng mình. Anh cúi đầu, nhắm trúng đôi môi vì sốt mà đỏ bừng, khô không khốc, mớm thuốc vào miệng cho cô. Anh sợ cô bị sặc nên tốc độ rất chậm, từ từ vừa hôn cô, vừa mớm thuốc cho cô.

Còn cô nhóc sốt tới mê muội kia cứ nghĩ là anh đang hôn mình, mặc dù thuốc trong miệng vẫn chẳng ngon lành gì, nhưng cô vẫn vô cùng lưu luyến nụ hôn của anh, trong mơ, cô mơ màng đáp trả lại anh.

Thật đúng là bị bệnh cũng không khiến người ta bớt lo hơn. Bình thường cũng có thể nhiệt tình như vậy Kỳ Minh Viễn chắc chắn sẽ rất vui, nhưng bây giờ cô ốm rồi, anh không dám làm loạn.

Sau khi mớm thuốc cho cô xong, Kỳ Minh Viễn lại dán một miếng hạ sốt lên trán cô, đắp chăn kín cho cô, rồi quay đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, hôm nay anh còn có buổi họp rất quan trọng, bản tổng kết mà anh kêu thư ký chỉnh sửa vào tối qua vẫn còn chưa xem nữa! Nhận thấy điểm này, Lăng Tử Yên vội vàng đặt điện thoại anh xuống, cứ thế kẹp nhiệt kế chạy xuống tầng!

Trong phòng bếp ở tầng một chỉ có cảnh tượng người giúp việc đang bận rộn, rõ ràng là đang chuẩn bị cơm trưa.

Dương Thư Huệ đang tập đi lại trong phòng khách rộng lớn, bà đeo kính viễn thị, lúc lúc lại nhìn tivi.

“Chào buổi trưa bà nội!” Lăng Tử Yên đi xuống, chào hỏi Dương Thư Huệ: “Bà có thấy Kỳ Minh Viễn đâu không?”

“Không thấy, hôm nay không phải các cháu tới công ty hay sao?” Dương Thư Huệ sững người, hôm nay cháu trai và cháu dâu đều ở nhà sao?

Vậy mà bà lại không biết đấy!

“Bà chủ, ông chủ đang ở phòng sách, bây giờ cô thấy sao rồi?” Đã nhận được lời dặn dò của Kỳ Minh Viễn, chú Đàm thấy Lăng Tử Yên xuống thì vội vàng đi tới thăm dò bệnh tình của cô!

“Cháu ổn lắm.” Lăng Tử Yên trả lời: “Kỳ Minh Viễn đâu ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play