Sáng sớm hôm sau, sau khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên ăn bữa sáng xong cả hai cùng nhau lái xe ra khỏi nhà nhưng lại không đi con đường đến cao ốc quốc tế Hải An. Lăng Tử Yên thấy vậy nghi hoặc hỏi anh: “Hôm nay anh không đến công ty à?”

“Giờ đi một chuyến đến bệnh viện trước đã.” Kỳ Minh Viễn quay đầu sang giải thích với cô. Vẻ mặt anh cũng không có gì khác thường ngược lại khiến cho Lăng Tử Yên bắt đầu lo lắng.

“Có phải dạ dày của anh không thoải mái không?” Lăng Tử Yên lo lắng nhất là dạ dày của anh.

“Ừ, có một chút thôi.” Vì không muốn cô nghi ngờ, anh đơn giản thừa nhận mình đi bệnh viện vì bị đau dạ dày. Nhưng anh lại sợ cô lo lắng cho nên an ủi cô: “Không sao đâu, đến đó bác sĩ kê đơn thuốc về uống là ổn rồi, không có gì đáng ngại cả đâu. Gần đây anh vẫn luôn ăn cơm đúng giờ, cũng không phải rất đau.”

Khuôn mặt Lăng Tử Yên tràn đầy vẻ đau lòng, vô cùng nghiêm túc nói: “Về sau em phải giám sát anh ăn uống cẩn thận mới được.”

Khóe miệng Kỳ Minh Viễn hơi nhếch lên, cô quan tâm đến anh khiến anh rất vui vẻ.

Rất nhanh, Kỳ Minh Viễn đã lái xe tới bệnh viện Hoàn Mỹ. Anh tìm một bác sĩ đáng tin, tranh thủ lúc đi làm kiểm tra, đưa hai túi có mẫu tóc của Lăng Tử Yên và Vivi cho người đó để làm xét nghiệm DNA.

“Không cần lấy thuốc à?” Lúc ra khỏi bệnh viện, Lăng Tử Yên nghi hoặc hỏi Kỳ Minh Viễn.

“Không cần. Bác sĩ nói chỉ cần ăn uống đúng giờ, nếu như đau quá thì có thể uống thuốc lúc trước đã lấy.” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, tùy ý bịa ra một lý do.

“Được rồi.” Lăng Tử Yên rất dễ dàng tin lời anh nói. Hai người cùng nhau rời đi, lái xe đến quốc tế Hải An.

Về kết quả xét nghiệm DNA, thường thường phải sau một tuần mới có thể cho ra kết quả. Với tình huống đặc thù cũng phải cần bốn mươi tám giờ đồng hồ. Nhưng bệnh viện Hoàn Mỹ có bộ phận xét nghiệm chuyên môn, hơn nữa đây còn là yêu cầu của Kỳ Minh Viễn, bộ phận xét chuyên môn cũng không dám chậm trễ. Tối hôm đó Kỳ Minh Viễn về đến nhà đã nhà nhận được kết quả xét nghiệm. “Anh biết mà.” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới buông cô ra, ra khỏi phòng bếp, cầm lấy chìa khóa ở sảnh, lái xe rời khỏi Hương Lan Uyển.

“Buổi tối hôm nay Vivi có trực ban không?” Trong lúc đợi đèn đỏ, Kỳ Minh Viễn gọi điện hỏi khách sạn An Bình trước.

“Hôm nay Vivi không có đi làm, chúng tôi đã quyết định không sử dụng cô ấy.” Quản lý khách sạn trả lời, trong lòng không hề ngạc nhiên khi cậu ba biết chuyện bọn họ mời Vivi đến.

Dù sao vẻ ngoài của Vivi cũng quá là giống mợ ba của bọn họ.

Nhưng sau khi Vivi qua vòng phỏng vấn lại không đi làm, điều này khiến cho quản lý khách sạn rất không vui.

“Ừ.” Kỳ Minh Viễn nghe thấy Vivi không đi đến khách sạn An Bình, bèn trực tiếp cúp điện thoại, lái xe đến tiểu khu hoa cảnh.

Mà lần này, bảo vệ đã nhớ rõ cản Kỳ Minh Viễn lại, anh chỉ đành để lại chứng minh thư và phương thức liên lạc mới có thể được thả cho đi vào, lên lầu tìm Vivi.

Nhưng Vivi cũng không mở cửa cho anh. Kỳ Minh Viễn lo lắng Vivi không có trong nhà, đành đi xuống lầu hỏi bảo vệ: “Vivi tòa xx phòng xx hôm nay không về nhà sao?”

“Ồ, anh nói cô gái có tên nước ngoài đó à, cô ấy hôm nay không ra ngoài, vẫn ở trong nhà đó.” Bảo vệ không hiểu sao lại cảm thấy rất kính trọng Kỳ Minh Viễn, vấn đề mà anh hỏi, bảo vệ đều trả lời rất cung kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play