“Anh, này anh, anh nhận sai người rồi.” Lăng Tử Yên nhíu mày giải thích, đồng thời muốn rút tay về!
"Làm sao có thể nhận sai người được, Ái Vi, anh có nhận nhầm ai cũng không thể nhận nhầm em. Anh là Lệ Minh Kiệt, năm đó ở Anh, sau đó em đã đi đâu? Anh đã tìm em năm năm!" Lệ Minh Kiệt nắm chặt tay Lăng Tử Yên.
“Này anh, tôi là Lăng Tử Yên, không phải Ái Vi gì của anh!” Lăng Tử Yên tiếp tục vùng vẫy, “Làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi người đấy!”
“Lăng Tử Yên?” Lệ Minh Kiệt nhìn Lăng Tử Yên đang giãy dụa. Biểu cảm, ánh mắt và cả động tác giãy dụa của cô ấy đều giống với Ái Vi của anh ta. Tại sao cô ấy vẫn nói không phải chứ?
Nhưng vì lịch sự, Lệ Minh Kiệt đã buông Lăng Tử Yên ra, sau đó anh ta hỏi Lăng Tử Yên, "Em có bị tai nạn gì không? Chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Tại sao em không nhận ra anh? Ái Vi, có phải em mất trí nhớ rồi không?"
"Tôi đúng là gặp tai nạn, nhưng…" Lăng Tử Yên thành thật trả lời, nhưng mới nói được nửa lời thì đã bị người đàn ông trước mặt cắt ngang.
ngôn tình hay"Anh đã nói mà, sao em có thể quên anh được, từ mẫu giáo chúng ta đã học cùng trường rồi! Sao em có thể quên được chứ?" Lệ Minh Kiệt lại hào hứng bước lên phía trước. Lần này, không phải là nắm lấy tay Lăng Tử Yên, mà là giang rộng tay ôm cô vào lòng.
“Này anh, tôi đã nói rồi, tôi là Lăng Tử Yên, trước khi mất trí nhớ là Lăng Tử Yên, sau khi mất trí nhớ vẫn là Lăng Tử Yên!” Lăng Tử Yên tránh Lệ Minh Kiệt, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không thể nào!” Lệ Minh Kiệt không tin. "Sao em có thể không phải Ái Vi được! Rõ ràng em chính là Ái Vi!"
“Đây là chứng minh thư của tôi, anh nhìn cho rõ ràng!” Lăng Tử Yên đành phải lấy ví ra, lấy chứng minh thư đưa cho người đàn ông trước mặt, “Tôi gặp tai nạn từ năm năm trước, khi đó tôi mười bảy tuổi, nhưng tôi đã nhận chứng minh thư khi tôi mười sáu tuổi. Anh nhìn rõ chưa? "
Lệ Minh Kiệt nghi hoặc nhìn lướt qua thông tin bên trên cùng tấm ảnh, so với Lăng Tiếu trước mặt, thật sự không có chút thay đổi nào.
Cô gái này vẫn ngây thơ như trước, làm sao có thể không phải Ái Vi được!
Anh ta từ nhỏ đã thích cô, cô có hóa thành tro tàn, thì anh ta cũng có thể nhận ra cô, càng không nói đến cô so với năm đó cũng không thay đổi nhiều!
"Ái Vi, năm xưa chúng ta còn nhỏ, bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, anh sẽ không cho em cơ hội từ chối anh lần nữa đâu, em nhất định phải là của anh! Không ai có thể cướp em đi được!"
Lệ Minh Kiệt nhìn chứng minh thư của Lăng Tử Yên trong tay mình và nói, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ đó, khuôn mặt non nớt của Lăng Tử Yên khi cô mười sáu tuổi giống hệt cô trong trí nhớ của anh ta!
Lệ Minh Kiệt đã từng nhìn thấy một chứng minh thư như vậy, nhưng tên trên đó và cơ quan cấp lại khác nhau!
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là người trong ảnh là cùng một người!
Lệ Minh Kiệt cầm chứng minh thư của Lăng Tử Yên trong tay, lấy điện thoại di động của anh ta, bấm một dãy số, nói với người ở đầu dây bên kia: "Giúp tôi tìm thông tin về Lăng Tử Yên, đúng, Lăng Tử Yên, nữ. Năng cái gì mà năng, bình thường bảo cậu luyện nói ngọng đi thì cậu không chịu, nhờ cậu điều tra chút tài liệu mà cũng không được! "
Cúp điện thoại, Lệ Minh Kiệt chửi bới thậm tệ: "Tên nước ngoài chết tiệt, một chữ tiếng Việt cũng không biết, năm xưa ông đây học tiếng Anh dễ lắm sao, ông đây mà không bắt cậu học tiếng Việt, thì uổng công năm xưa ông đây ngồi học từ mới, hừm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT