"Chính là tôi!" Lăng Tuyết Lan tiến tới, chìa tay ra với Lăng Tử Yên: "Tiền mang đến chưa?"

"Lăng Tuyết Lan, cô thiếu ba tỷ à?" Lăng Tử Yên ném tiền qua, cho dù nhà họ Lăng không phải gia tộc giàu có bậc nhất gì, nhưng nếu như Lăng Tuyết Lan thực sự có nhu cầu cần gấp ba tỷ, Vệ Tư Dung vẫn có thể lấy ra cho cô ta.

Lăng Tuyết Lan thật sự không cần phải dùng thủ đoạn bắt cóc học sinh này để lấy tiền chuộc.

"Lăng Tử Yên, chị đúng là ngây thơ!" Lăng Tuyết Lan nhận rương tiền, mở ra ngay trước mặt Lăng Tử Yên, sau khi xác định được số lượng, liền nhét rương tiền vào boong tàu, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: "Tiền đã nhận được, có thể thả người!"

Sau khi cô ta gọi điện được hai phút, điện thoại của Lăng Tử Yên liền reo lên, là An Tĩnh Huy, đầu dây bên kia, giọng nói của anh ta tràn đầy cảm kích: "Cô Lăng, chúng tôi đón được Giai Ninh rồi, cô có thể yên tâm trở về, ngày mai cô có thời gian không? Chúng tôi nhất định phải cảm tạ cô!"

"Giai Ninh trở về là được, cô bé không bị sao chứ?" Lăng Tử Yên lo lăng cho An Giai Ninh, cho nên vội hỏi thăm tình hình của cô bé.

"Con bị dọa, nhưng mà không sao, bác sĩ gia đình đã kiểm tra rồi, cơ thể cũng không có điểm khác thường gì." An Tĩnh Huy đáp lại.

"Vậy thì tốt rồi, tôi về đây, hai người cũng mau đưa cô bé về nhà đi, cứ như vậy đã!" Lăng Tử Yên cúp điện thoại, nhìn về phía Lăng Tuyết Lan: "Cho thuyền vào bờ đi!"

"Vào bờ?" Lăng Tuyết Lan đột nhiên cười ha hả: "Lăng Tử Yên, tại sao tôi lại bắt chị lên thuyền? Chị tưởng rằng tôi bảo chị đến đưa tiền thì thật sự chỉ là đưa tiền thôi sao? Bắt cóc An Giai Ninh chỉ là để ngụy trang, người tôi muốn bắt cóc chính là chị! Ha ha ha..."

"Lăng Tuyết Lan, cô điên rồi à?" lt nghi tới những việc Lăng Tuyết Lan làm trong khoảng thời gian này, sống lưng không khỏi phát lạnh: "Cô nhanh vào bờ cho tôi, Lăng Tuyết Lan, tôi không muốn ở với chung với cô!"

"Nói nhiều vậy, uống chút rượu đi." Đúng lúc này, một giọng đàn ông truyền tới, Lăng Tử Yên bất giác quay đầu lại, liền thấy Mã Phú Yên cầm hai chai Vodka tới.

Lăng Tuyết Lan ở trước mặt đều rất hào phóng, trực tiếp cầm chai rượu trong tay Mã Phú Yên, mở nắp chai rót vào miệng.

"Ực ực ực..." Lăng Tuyết Lan uống rất sảng khoái, điện thoại của Lăng Tử Yên vang lên, Mã Phú Yên thấy thế, lập tức thả chai rượu trong tay, lấy từ trong túi ra một con dao, đi tới bên người dí vào vùng eo của Lăng Tử Yên: "Là ai gọi điện thoại tới?"

"Chồng tôi!" Lăng Tử Yên cầm điện thoại, nhìn thấy tên của Kỳ Minh Viễn trên màn hình, nỗi bất an trong lòng cô lập tức dịu đi rất nhiều.

"Tắt máy!" Mã Phú Yên nói, con dao trong tay đã đâm vào quần áo của Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được mũi dao đâm vào da bên hông mình đau nhói.

"Nhận!" Lăng Tuyết Lan lại ra lệnh cho Lăng Tử Yên: "Nói chị đang ở với bạn, không phải người bạn cảnh sát của chị về rồi sao? Để cô ta làm tròn lời nói dối của chị, nếu không chúng ta cá chết lưới rách, dù sao con của tôi cũng không còn, sau này lại không thể sinh, Kỳ Minh Viễn cũng không cần tôi, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa, có thể kéo theo chị làm cái đệm lưng cũng tốt, chí ít sau này lúc Kỳ Minh Viễn nhớ tới chị, sẽ nhớ tới là tôi giết chị, ha ha ha, anh ấy cũng sẽ nhớ mãi tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play