"Cô thấy cái gì à?" Bùi Ngọc Trân có chút thắc mắc nên cúi đầu nhìn về phía cái rương kia. Ngay giây phút đó thì cô ta cũng hét lên với sự hoảng sợ tột bậc.

Bên trong là đầy ắp nước Formalin, mà trong đó đang bao bọc lấy một đứa bé.

Nó không thể xem như là một đứa bé hoàn chỉnh, nói đúng hơn là một thai nhi. Mặc dù bào thai này đã phát dục khá tốt, chân tay đều đầy đủ, lại còn được mặc đồ tây be bé nhưng Bùi Ngọc Trân chỉ cần nhìn vào đầu của bào thai là cô ta biết đây là thai chết do người khác phá thai để lại!

"Tử Yên đừng sợ!" Mặc dù Bùi Ngọc Trân sợ tới nỗi phát run cả người nhưng khi cô ta nghĩ tới việc chuyện này là nhằm vào Lăng Tử Yên thì biết rằng Lăng Tử Yên sợ hơn mình nhiều. Bùi Ngọc Trân vội vàng đi tới vịn lấy bả vai của Lăng Tử Yên rồi an ủi cô: "Đây chắc chắn là đùa ác mà thôi, không có chuyện gì đâu. Chắc chắn là do ai đó nhớ nhầm.

"Rù rù rù." Lăng Tử Yên còn chưa kịp trả lời Bùi Ngọc Trân thì điện thoại của cô đã rung lên.

Lăng Tử Yên nghĩ tới Kỳ Minh Viễn theo bản năng, đây là giây phút mà cô cần anh nhất. Cô chỉ muốn nép vào lòng anh, hưởng thụ cảm giác an toàn mà vòng tay to lớn của anh mang lại.

Cho nên khi Lăng Tử Yên lấy điện thoại ra thì đã sốt ruột đến nỗi không kịp nhìn tên người gọi tới ở trên mà trực tiếp nhấn bắt máy. Cô đưa điện thoại kề lên tai rồi gọi tên của Kỳ Minh Viễn một cách đầy sợ hãi: "Kỳ Minh Viễn, em sợ lắm..."

Sau khi gọi tên của anh xong thì cô cũng sợ đến phát khóc rồi.

"Ha ha ha." Điện thoại vang lên tiếng cười vô cùng ngang ngược của một cô gái.

Mà phía bên kia điện thoại, Lăng Tuyết Lan vẫn còn đang kêu gào: "Lăng Tử Yên, chị thấy con trai của tôi chưa? Ha ha, con trai của tôi và Chung Khải Trạch đẹp trai lắm đúng không? Người đàn ông đó từng là người mà chị yêu nhất, nhưng con của anh ta lại chết trong tay chị. Bây giờ chị dám nhìn thi thể của nó không? Lăng Tử Yên, chắc chị không dám nhìn đâu chỉ? Có khi nào tới tối chị sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy con trai tôi tìm chị báo thù, bởi vì người đàn bà có lòng dạ rắn rết là chị đây đã hại thằng bé chết. Mỗi một đứa bé không thể chào đời đều mang theo một sự oán hận rất mãnh liệt. Lăng Tử Yên, con của tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu, thằng bé sẽ nguyền rủa chị từ Địa ngục, cả đời này chị đừng hòng có con."

"Không phải tôi, không phải tôi." Lăng Tử Yên bị dọa sợ tới nỗi ném điện thoại đang cầm trong tay xuống sàn. Cho dù điện thoại đã bị ném đi thật xa nhưng cô vẫn ôm đầu rồi giải thích không ngừng.

"Không phải tôi, tôi không có đẩy cô. Là chính cô nhào tới, tôi không đẩy. Cậu muốn trách thì trách mẹ của cậu, tôi không có đẩy cô ta..."

"Lăng Tử Yên." Bùi Ngọc Trân báo cảnh sát xong rồi thấy thế thì vội vàng chạy tới ôm lấy Lăng Tử Yên rồi an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu. Chúng tôi đều biết không phải là do cô đẩy Lăng Tuyết Lan."

"Tôi không có đẩy cô ta, tôi thật sự không đẩy mà." Lăng Tử Yên khóc tới nỗi mắt nhòe đi, cô không nhìn rõ được người đang an ủi mình là ai mà chỉ cố gắng nắm lấy tay người đó mà giải thích. Lăng Tử Yên bị bào thai chết kia dọa sợ, sợ tới nỗi không thể nào suy nghĩ một cách bình thường.

"Ừ, tôi biết, cô không đẩy Lăng Tuyết Lan mà là cô ta hãm hại cô. Tử Yên đừng sợ, cô bình tĩnh một chút, tôi đã báo cảnh sát rồi họ sẽ tới đây nhanh thôi. Chắc chắn là có thể điều tra ra ai dám làm chuyện dọa người này!"

"Tôi không đẩy cô ta, tôi thật sự không có đẩy cô ta." Dường như Lăng Tử Yên không nghe được người khác nói gì mà chỉ tiếp tục nắm lấy tay của Bùi Ngọc Trân rồi giải thích không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play