“Chờ anh một nhé.” Kỳ Minh Viễn có thể cảm nhận được sự ỷ lại của cô đối với mình qua giọng nói, trong lòng dần dần thỏa mãn.
Hai người tiếp tục trò chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại, Lăng Tử Yên tiếp tục chơi với Dương Thư Huệ một hồi nữa.
Khi hai người đều mệt mỏi rồi, Lăng Tử Yên tự mình đẩy Dương Thư Huệ trở về phòng, sau khi thấy bà đã ngủ thì bản thân mới đi nằm.
Khi Kỳ Minh Viễn về đến nhà, chỉ thấy dì Trương và đầu bếp đang bận rộn.
Sau khi Kỳ Minh Viễn bước vào cửa, phát hiện trong nhà không có một quản gia thì không được, chắc chắn cô gái nhỏ sẽ không chịu nghỉ ở nhà làm một nữ quản gia.
Anh quyết định mời một ông quản gia, thế nên gọi điện thoại cho Ngạn Bắc, bảo anh ta tìm một người.
Ngạn Bắc đảm bảo, ngày mai quản gia sẽ đến cửa nhận chức.
Lúc này Kỳ Minh Viễn mới yên tâm, đi vào phòng bếp hỏi dì Trương: “Dì Trương, Tử Yên đâu rồi?”
Dì Trương quay đầu lại, thấy Kỳ Minh Viễn đã về thì sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ đến trả lời câu hỏi của anh: “Cô Yên vẫn đang ngủ trưa trong phòng, chưa tỉnh lại.”
“Được, vậy tôi lên phòng tìm cô ấy.” Kỳ Minh Viễn nói dứt lời thì xoay người đi khỏi phòng bếp, vừa tháo cà vạt trên cổ ra vừa đi lên trên lầu.
Bên trong phòng ngủ chính, Lăng Tử Yên vẫn ngủ say sưa như cũ.
Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của cô gái nhỏ vẫn rất tốt, sét đánh cũng không tỉnh lại, nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy Kỳ Minh Viễn cũng không đành lòng đánh thức cô.
Nhưng nếu chờ thêm lát nữa thì đến giờ ăn tối rồi, ngủ tiếp sẽ bỏ lỡ bữa cơm tối.
Anh ngồi xuống bên mép giường, hai tay chống ở hai bên người cô, chiếm lấy môi của cô một cách chuẩn xác, trong nụ hôn dịu dàng còn mang theo nỗi nhớ một ngày nay của anh đối với cô.
Mặc dù chỉ mới tách xa nhau có mấy tiếng, nhưng xa cách nhỏ này cũng thắng tân hôn.
Giờ phút này Lăng Tử Yên đang mơ thấy Kỳ Minh Viễn. Trong mơ, Vệ Tư Dung và Lăng Tuyết Lan đang chỉ trích cô, tất cả mọi người đều chỉ trích cô, mắng cô là một người phụ nữ không biết tự kiềm chế, mắng cô vừa gặp được cành cao thì muốn trèo lên.
Cô bất lực và uất ức giải thích với bọn họ, nói cô chưa từng mang thai con của Chung Khải Trạch, càng chưa từng phá thai, một lần cũng không có, sao có thể tận ba lần chứ?
“Được.”
Lăng Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi vào trong phòng tắm rửa mặt qua loa, cả người cũng có tinh thần hơn, sau đó cùng đi lên lầu nhìn Dương Thư Huệ với Kỳ Minh Viễn. Bà cụ đã sớm tỉnh dậy, đang mở to con mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Đến khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên tiến lại gần, bà mới nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía hai người, hơn nữa không nhận lầm hai người, cười rất vui vẻ: “Tử Yên, cháu về rồi, cả chồng của cháu gái bà nữa, Tử Yên nói hôm nay cháu đi làm ở công ty rất vất vả.”
“Bà nội, không vất vả, chiều hôm nay bà chơi có vui không?” Kỳ Minh Viễn cười rồi xoay người đỡ bà cụ dậy.
Anh biết bình thường dì Trương không có việc gì làm sẽ chơi với bà đến chiều để tâm trạng của bà vui vẻ hơn một chút.
“Rất vui, Tử Yên chơi nhiều trò chơi vui.”
Dương Thư Huệ trả lời, sau đó đưa tay sờ bụng của mình: “Có thể ăn cơm được chưa? Bà đói bụng rồi.”
“Ăn được rồi, bà nội, chúng ta đi xuống dưới nào, cơm tối cũng phải ăn thật ngon.” Lăng Tử Yên từ trong phòng tắm đi ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông ướt, lau mặt cho bà cụ.
“Được, vậy mau đi xuống đi.” Dương Thư Huệ thoải mái mà gật gật đầu.
“Bà nội, con dìu bà lên xe lăn.” Kỳ Minh Viễn đỡ bà cụ ngồi lên xe lăn, đợi Lăng Tử Yên vào phòng tắm cất khăn lông trở ra, hai người cùng nhau đẩy Dương Thư Huệ đến cửa thang máy, ba người đi thang máy xuống tầng một.
“Vị này là tổng giám đốc Đường.” Ba người vừa ra khỏi thang máy đã nghe được giọng nói của đầu bếp ở An Bình, chắc là đang giới thiệu cho dì Trương.
Tổng giám đốc Đường của khách sạn An Bình, tất nhiên chính là Đường Uyển Dư.
“Mẹ đến đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT