Lăng Tử Yên cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa vào trong lồng ngực của anh.
Kiếp này được người đàn ông này thương yêu là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô, nhưng ánh mắt có chút thâm trầm, tựa như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau anh mới buông cô ra, tìm hộp thuốc, nói với cô: "Bôi thuốc cho bà nội trước đã."
Lăng Tử Yên gật đầu, trước đây cô cũng muốn bôi thuốc cho bà nội nhưng không biết hộp thuốc ở đâu, lại lo lắng rằng anh vẫn còn đang ở bên ngoài nên cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi anh quay lại thì bà nội đã ngủ rồi.
ngôn tình hài“Để em làm cho.”
Lăng Tử Yên đứng dậy ngồi bên cạnh bà nội, nhận lấy hộp thuốc từ tay Kỳ Minh Viễn, mở ra, lấy một chiếc tăm bông y tế từ trong đó ra, tẩm một ít Iodophor rồi nhẹ nhàng bôi lên tay của Dương Thư Huệ, vừa bôi vừa thổi, để giảm đau do iodophor gây ra.
Nhưng bà cụ vẫn rên rỉ và nói đau quá.
Lăng Tử Yên rất đau lòng, hai mắt đỏ hoe an ủi bên tai bà cụ: "Không sao đâu bà ơi, lát nữa sẽ ổn thôi, Tử Yên thổi một chút bà sẽ hết đau ngay."
"Thổi một chút, thổi một chú." Dương Thư Huệ gượng gạo thúc giục Lăng Tử Yên thổi giúp mình.
“Được, thổi một chút.”
Lăng Tử Yên đau lòng đến muốn khóc, vừa bôi thuốc cho Dương Thư Huệ vừa nhẹ nhàng thổi cho bà cụ. Kể cả khi bôi thuốc xong, cô vẫn không ngừng giúp Dương Thư Huệ thổi vết thương đến khi bà cụ từ từ ngủ, không kêu đau nữa.
Lăng Tử Yên thu dọn hộp thuốc, sau đó thấy khớp tay của Kỳ Minh Viễn vẫn còn sưng đỏ, trong lòng cảm thấy vừa đau lòng vừa áy náy.
Nắm lấy tay anh, cô tự trách mình nói: “Em xin lỗi, Kỳ Minh Viễn, em chỉ lo quan tâm bà, tay của anh chắc là đau lắm. "
“Cô gái ngốc.”
Kỳ Minh Viễn nhếch khóe miệng, vẻ mặt thoải mái tràn đầy chiều chuộng cô: "Anh không sao, vết thương thế này có là gì chứ.”
“Để em xoa cho anh.” Hẳn là anh đánh quá sức rồi mới thành ra như thế.
“Trương có ở đây không?” Hai mắt Dương Thư Huệ vô thần nhìn Lăng Tử Yên.
“Dì Trương cũng sắp tới rồi, chúng ta lên tắm trước được không?” Lăng Tử Yên rất mệt mỏi, muốn tắm cho bà nội trước.
Khi dì Trương đến thì để bà ấy ngủ trong phòng với bà nội.
“Được rồi.” Dương Thư Huệ gật đầu, há miệng ngậm miệng không biết mình đang thì thầm cái gì.
Lúc này Lăng Tử Yên mới đứng dậy đi về phía thang máy ở tầng một, đẩy chiếc xe lăn cô mua ở bệnh viện Hoàn Mỹ, tự mình cùng bà cụ đi lên tầng ba.
"Để em tắm cho bà nội, anh cũng đi tắm đi, hôm nay là một ngày mệt nhọc mà." Sau khi đỡ Dương Thư Hệ vào phòng tắm của khách, Lăng Tử Yên đẩy Kỳ Minh Viễn, bảo anh vào phòng ngủ chính để tắm.
“Được, anh tắm rửa sạch sẽ chờ em.” Kỳ Minh Viễn cười xấu xa nhìn cô, đưa tay bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Không đứng đắn.” Lăng Tử Yên vỗ nhẹ vào tay anh, nhìn anh đi ra ngoài.
Đợi đến khi có tiếng cửa mở Lăng Tử Yên mới quay trở lại, nước trong bồn tắm cũng đã đổ đầy, sau khi Lăng Tử Yên đỡ Dương Thư Huệ qua, dịu dàng nói với bà cụ: "Bà nội, chúng ta đi tắm nhé? Sau khi tắm xong sẽ rất thoải mái."
"Được rồi, tắm đi, bà thích tắm nhất." Dương Thư Huệ gật đầu.
Lăng Tử Yên giúp bà cụ cởi bỏ quần áo, đỡ bà cụ ngồi vào trong bồn tắm, bắt đầu tắm rửa cho bà cụ.
Khi gần xong việc, Kỳ Minh Viễn dẫn dì Trương tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT