Sự chủ động của cô khiến Kỳ Minh Viễn vô cùng vui mừng, càng hôn càng nhiệt tình.

May mà hai người vẫn biết mình đang ở trên xe, vì vậy không có làm quá, có điều, đợi khi Kỳ Minh Viễn buông Lăng Tử Yên ra, anh vô cùng hài lòng cười nhìn cô: “Xem đi, bây giờ cái miệng nhỏ này đẹp hơn rất nhiều rồi.”

“Anh đáng ghét.” Lăng Tử Yên giơ tay đấm vào ngực anh, môi cô bây giờ vừa tê vừa cay, nhất định là sưng lên rồi.

Kỳ Minh Viễn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo người vào trong lòng: “Vợ à, em có biết bây giờ mỗi ngày anh thích thời điểm nào không?”

“Thời điểm nào?” Cô nép người vào lòng anh, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hỏi anh, anh gian xảo còn mặt dày như vậy, sao cô không biết anh thích cái gì chứ?

“Đó là mỗi đêm khi tắm xong, nằm cùng chỗ với em, mỗi ngày khi thức dậy, chính là khoảng khắc mà anh mong chờ.” Giọng điệu của Kỳ Minh Viễn xấu xa, nghe như đang trêu cô, nói thế, nhưng anh thật sự nghĩ như vậy.

“Không nghiêm túc.”

Lăng Tử Yên cáu kính véo tay anh: “Cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy chứ.”

“Em nha, em là vợ của anh, cả ngày không nhớ em thì có thể nhớ ai chứ?”

Bàn tay to của Kỳ Minh Viễn nhẹ nhàng vuốt ve eo cô: “Ai, sao anh lại cảm thấy gần đây em ăn rất nhiều, sao trên eo vẫn không có thịt chứ, vẫn gầy như vậy.”

“Eo to làm hỏng một đời.” Lăng Tử Yên không vui đập lên tay anh.

Người này, làm cho cô ngứa ngáy.

“Ha ha ha.” Anh vui vẻ cười to, bầu không khí trong xe vô cùng tốt.

Rất nhanh, xe Lincoln phiên bản mở rộng đã dừng trước cửa một khách sạn, mặc dù quy mô không to như khách sạn Bình An, nhưng cũng là một trong những khách sạn năm sao tốt nhất.

Lúc này Lữ Tú Anh mới yên tâm, dù sao mọi người vẫn đứng về phía mình, bà ta không khỏi tự mãn trước những tin đồn mà mình đã tung ra.

Giây tiếp theo, Lữ Tú Anh không được suy nghĩ nhiều, Kỳ Minh Viễn đã đi đến cửa.

Lữ Tú Anh không quan tâm Lăng Tử Yên là chị gái Lăng Tuyết Lan, chỉ chú ý đến Kỳ Minh Viễn là em trai Thiệu Tú Linh, cho rằng Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đến vì nhà họ Chung, dù sao lễ vật của Kỳ Minh Viễn nhất định sẽ không ít.

Bà ta không thể xem nhẹ nhà họ Lăng, nên nhiệt tình đi đến, muốn nói chuyện với Kỳ Minh Viễn: “Ai, Kỳ Minh Viễn, cậu đến...”

“Cha, dì Vệ, bọn con đến rồi.” Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Kỳ Minh Viễn dẫn Lăng Tử Yên đi về phía Lăng Sở Tiêu và Vệ Tư Dung, thậm chí còn nhìn thấy Lăng Tử Yên đưa một phong bì cho Lăng Sở Tiêu.

Phong bì đó nhìn rất mỏng, đồ ở bên trong chắc là một cái thẻ. Ai da, mở ra là một tấm thẻ, nhất định bên trong có rất nhiều tiền.

Nhà họ Chung đúng lúc đang cần tiền, trong lòng Lữ Tú Anh, đây gọi là ghen tỵ.

Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên không thèm liếc bà ta lấy một cái, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, sải bước đi vào khách sạn.

Bên trong có rất nhiều khách mời, đủ mọi tầng lớp. Có điều mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, khi hai người Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên xuất hiện, đã thu hút ánh nhìn của mọi người, trong số đó có một thanh niên mười bảy mười tám tuổi nhìn thấy Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên, lập tức nhanh chóng rời khỏi hội trường, đi đến phòng nghỉ ngơi của cô dâu.

Lăng Tuyết Lan đã trang điểm xong, đang muốn đi tìm Chung Khải Trạch, nhưng nhìn thấy em trai cục cưng của mình đột nhiên vội vàng chạy vào, nên cười hỏi cậu ta: “Em sao vậy? Có người đuổi em sao?”

Nói xong, còn cố ý liếc nhìn phía sau cậu thanh niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play