"Lăng Tuyết Lan, đêm nay cô không nhìn thấy ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn Lăng Tử Yên sao? Trái tim của người đàn ông đó không hướng về cô, nếu đêm nay cô nghe lời tôi thì tôi cam đoan cô sẽ trở thành người phụ nữ của Kỳ Minh Viễn!"

Chủ nhân của giọng nói này như có thể cảm nhận được bí mật trong lòng Lăng Tuyết Lan, nói ra một điều kiện khiến luôn cô ta thèm muốn cả ngày lẫn đêm.

“Có thể thật không?” Lăng Tuyết Lan kích động hỏi.

"Vậy thì phải xem cô có thể từ bỏ Chung Khải Trạch của cô hay không..."

“Tôi có thể!” Lăng Tuyết Lan không đợi giọng nói kia nói xong đã vội vàng mở miệng.

“Tốt lắm!” Giọng nói đó hài lòng: “Cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô biết phải làm sao...”

Bên ngoài toilet, Lăng Tử Yên vừa bước ra, cánh tay lập tức bị một người nắm lấy. Cô tưởng là Kỳ Minh Viễn, ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt có chút méo mó vì tức giận của Chung Khải Trạch.

“Anh buông tôi ra!” Trong lòng Lăng Tử Yên sinh ra một chút chán ghét theo bản năng, tàn nhẫn vung tay lên muốn ném tay Chung Khải Trạch ra.

Nhưng một người phụ nữ không mạnh mẽ bằng một người đàn ông, Chung Khải Trạch nắm chắc tay Lăng Tử Yên và kéo cô vào vòng tay của mình, xoay người, anh ta ấn cô vào giữa mình và vách tường.

“Buông tôi ra!” Vẻ mặt của Lăng Tử Yên chuyển từ ghê tởm sang dữ tợn. Cô nâng bàn tay không bị Chung Khải Trạch nắm lấy lên và quăng lên mặt Chung Khải Trạch một cái tát thật tàn nhẫn.

“Sợ rồi sao?” Vẻ hoảng sợ trong mắt Lăng Tử Yên khiến Chung Khải Trạch cảm thấy hả dạ vô cùng. Trên mặt anh ta nở một nụ cười xấu xa ghê tởm, đi về phía Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên biết mình không thể chạy trốn, lúc này cô không có cơ hội thông báo cho Kỳ Minh Viễn bằng điện thoại di động, chỉ có cách sơ khai nhất, mở miệng kêu to: "Cứu..."

Nhưng trước khi từ "cứu mạng" được nói ra hoàn toàn, Chung Khải Trạch đã che miệng cô lại.

“Người đàn bà đê tiện, cô còn muốn gọi người sao?” Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ cơ trí và bức người của con trai mình như thế này, đắc ý dạt dào khoe khoang với Lăng Tử Yên: “Có thể phục vụ con trai tôi là phúc phần của cô!”

Lăng Tử Yên bị che miệng không thể nói nhưng đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Lữ Tú Anh và Chung Khải Trạch. Cô chỉ hận không thể trừng mắt giết chết bọn họ.

"Con trai, lên lầu đi. Tối nay mẹ có mở một phòng ở đây để nghỉ ngơi. Bây giờ vừa vặn có thể dùng tới. Đêm nay cô ta nổi tiếng như vậy, mẹ muốn xem xem ngày mai cô ta gặp mặt người khác thế nào? Nhà họ Kỳ có còn cần một cô con dâu không đứng đắn như vậy nữa không? Hahaha..." Lữ Tú Anh khuyên Chung Khải Trạch trực tiếp đưa Lăng Tử Yên lên phòng đã đặt trước ở khách sạn An Bình.

“Đến lúc đó cô cầu xin được làm người yêu nhỏ cho tôi, nói không chừng tôi sẽ có thể đồng ý với cô!” Chung Khải Trạch nghe vậy, đã bắt đầu tự tưởng tượng cảnh bản thân đắc chí vừa lòng sau khi thành công.

“Ôi cái eo của tôi!” Lữ Tú Anh chưa kịp vui mừng vì con trai thì phía sau đột nhiên có một lực đẩy mạnh như một chiếc xe máy phóng nhanh trên phố, đập thẳng vào cái eo già nua của bà ta, khiến bà ta nằm sấp xuống nền nhà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play