Giang Trừng đoán không sai. Ngày hôm sau, quả nhiên bái thiếp từ Cô Tô Lam thị đã được gửi tới. Nhìn hai cái tên trên bái thiếp, hắn mặt không đổi sắc, quay sang nói với quản gia: "Đi ra, báo cho Trạch Vu Quân và Nhiếp tông chủ rằng ta đang bận xử lý công vụ nội bộ, đến chiều mới có thể tiếp khách quý được, cảm phiền hai vị chờ đợi một lát."


Sau đó, Giang Trừng vui vẻ thay áo... đi ngủ!


Họ Lam, họ Nhiếp, cả hai kẻ đó Giang Trừng đều không quá ưa. Lần này còn muốn gây chuyện trên đất Vân Mộng nhà hắn, dù sao cũng phải dằn mặt cả hai một chút, thuận tiện thăm dò xem trong túi càn khôn của hai đại tông chủ kia còn đang giấu bảo bối gì!


Cùng lúc đó, trong khách phòng, Nhiếp Hoài Tang cũng đang tái mặt nhìn những món ăn mà quản gia Giang thị niềm nở dọn ra.


"Mọi người đi đường vội vã có lẽ vẫn chưa kịp dùng cơm trưa, xin mời cứ tự nhiên. Đây là ta đặc biệt phỏng theo khẩu vị của tông chủ nhà chúng ta làm cơm, toàn bộ đều là đặc sản đệ nhất Vân Mộng. Cần thêm gì, mời hai vị cứ lên tiếng phân phó thuộc hạ, chúng ta nhất định hết sức chiêu đãi!"


Quản gia lui xuống, để lại một Trạch Vu Quân bất đắc dĩ cười khổ và một Nhiếp Hoài Tang tái xanh mét cả mặt mày.


Ớt, ớt và ớt...


Giang Trừng móa nó là quái vật à? Món nào cũng đỏ rực toàn ớt là ớt! Nhiếp Hoài Tang chọc chọc miếng cá ướp đỏ rực bột ớt, vô cùng nghi ngờ bản thân ăn xong cái này sẽ chết còn thảm hơn cả trúng độc, ai dè ngẩng lên đã thấy Lam nhị ca mặt không đổi sắc thản nhiên bỏ một miếng vào miệng.


Một trận im lặng nặng nề...


Sau đó, Lam tông chủ ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, chảy cả nước mắt...


Nhiếp tông chủ thì hoảng hốt la to: "Người đâu, mau mang nước tới đây!"


Chính vì sự vụ ồn ào này mà Giang tông chủ đang yên lành ôm chăn ngủ say sưa bị đánh thức dậy. Hắn mang bản mặt hung thần ác sát của một người bị lay tỉnh khỏi mộng đẹp, hầm hầm tiến vào khách phòng.


Lam Hi Thần vẫn ho không ngừng. Giang Trừng có cảm tưởng người này sắp ho văng hết cả nội tạng ra ngoài. Nhìn lại bàn ăn, hắn lập tức hiểu rõ, lòng tự nhủ tại sao có chút xíu ớt như vậy mà một thân nam nhi cũng ăn không nổi, nhưng vẫn tiến tới đưa một cốc nước mát cho Lam Hi Thần:


"Trạch Vu Quân ngài cũng không cần quá nể mặt ta như vậy. Đã không ăn được cay, cần gì phải miễn cưỡng bản thân đây?"


Tất nhiên, cả Lam Hi Thần lẫn Nhiếp Hoài Tang đều không ngốc, lập tức hiểu được một lời này của Giang Trừng có bao nhiêu nghĩa – Biết là việc nguy hiểm mà vẫn cố đâm đầu vào, Trạch Vu Quân ngài muốn động thủ trên đất của ta thì phải nhìn sắc mặt ta đã!


Hai bọn họ hôm nay mang tâm thế tới đây thương lượng, chưa nói một chút ớt này, Giang Trừng có bày Hồng Môn Yến có lẽ họ vẫn phải dùng.


Thật vất vả Trạch Vu Quân mới có thể ngừng ho. Tất nhiên Giang Trừng cũng không quá tuyệt tình. Hắn ghét Lam gia, nhưng Kim Lăng còn gửi học nơi đó, cũng chẳng thể trở mặt đắc tội quá mức. Vậy nên Giang Trừng liền đưa một lọ thuốc nước cho Lam Hi Thần.


"Người lần đầu tới Vân Mộng thường không quen đồ ăn của chúng ta, dùng thuốc này sẽ đỡ hơn một chút."


Vậy là, Nhiếp tông chủ đành bấm bụng nhịn đói theo Tam Độc Thánh Thủ vào đại sảnh bàn chuyện. Trạch Vu Quân còn thảm hơn, dạ dày cuộn lên đau nhói vì để bụng đói mà ăn đồ cay.


Giang tông chủ gọi người dâng trà, còn cẩn thận lưu ý người làm làm mát trà của Lam tông chủ rồi hãy dâng lên, sau đó bản thân lại mở bái thiếp ra đọc qua một lần nữa, nở một nụ cười nhàn nhạt.


"Hai vị thứ lỗi cho ta nói thẳng, kỳ thực Giang Vãn Ngâm ta không đồng tình việc này..."


Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu khỏi ly trà, vừa định mở miệng nói thì đã bị phất tay ngăn lại:


"Quan Âm miếu thuộc địa phận Vân Mộng, ta thân là tông chủ, cần có trách nhiệm đảm bảo cho sự bình an quanh vùng. Ngươi nói xem, lần đó phong ấn, ngoài Nhiếp tông chủ thì Trạch Vu Quân cũng tận mắt chứng kiến, có bao nguy hiểm hai người đều tự biết. Đang yên đang lành lại đào lên một mối hại, hai người quả thực cũng đang làm khó ta quá rồi!"


Lời này của Giang Trừng, ý trên mặt chữ chính là: Bổn tông chủ - chủ nhà – từ chối!


Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần cầu cứu, lại thấy hắn dường như đang ngây người không để ý chung quanh, vội vàng đặt chén trà xuống, hạ giọng cầu khẩn: "Đại ca của ta sống là anh hùng hào kiệt, mất đi lại phải chịu oan ức nhiều năm, phận làm em trai muốn an táng huynh trưởng tử tế trong mộ phần gia tộc vốn là chuyện nên làm. Mong Giang tông chủ tương trợ!"


Nhưng dù hắn có nói như vậy, Giang Trừng vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm tờ bái thiếp, tựa như vẫn còn đang suy nghĩ phân vân. Đúng lúc Nhiếp Hoài Tang chuẩn bị bạo phát, thì ở phía đối diện, Trạch Vu Quân bất thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng đang ngồi trên ghế chủ nhà: "Dù là vì đại ca hay tam đệ, ta cũng muốn xin Giang tông chủ rộng lượng tương trợ một lần."


Dứt lời, Lam Hi Thần liền đứng dậy, tới trước mặt Giang Trừng, cúi đầu thật thấp.


Nhiếp Hoài Tang sợ đến mức đánh rớt cả cây quạt trên tay, Giang Trừng thì mém chút nữa sặc nước trà.


Trạch Vu Quân vậy mà lại hành đại lễ với hắn! Loạn rồi, loạn thật rồi!


_______


Trạch Vu Quân lần đầu tới Vân Mộng đã được "khoản đãi" kỹ càng rồi =)) BTW, chương này sư muội quá ngầu!!!


Tiện thể thông báo luôn, Fic này, theo lệ cũ, ngược Giang sư muội :3


Sư muội, ta có lỗi với muội =)))) Ta ngược muội chỉ vì muốn thiên hạ thương muội hơn thôi, thật đó!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play