Ngày đầu tiên tới Ẩn Thôn đã trải qua không ít biến cố, liên đới đêm hôm đó, Ngụy Vô Tiện gần như mất ngủ. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, cơ thể dường như sẽ rơi vào màn đêm đen đặc, bị hắc ám dày đặc vô tận nuốt chửng, sâu trong tâm trí ẩn ẩn hiện hiện một ngọn lửa đỏ, thiêu đốt hắn toàn thân đều nóng lên, không phân rõ là thực hay mơ. Thế nhưng, hắn rõ ràng không hề phát sốt, thân thể cũng rất khỏe mạnh. Có lẽ... có lẽ chính là vì hắn hiện tại vô cùng lo lắng cho tình hình của Giang Trừng, nên ngay cả trong mơ cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.


Mặc dù cả đêm không an giấc, thế nhưng buổi sáng, khi Đệ Nhất tới đánh thức hắn dậy dùng bữa, hắn lại tuyệt không dám chơi xấu tiếp tục vu vạ trên giường. Trời đất chứng giám, hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn dám mặc kệ gia quy ngủ thẳng tới giữa trưa, nhưng ở Ẩn Thôn lại chả dám ho he làm càn, ngoan ngoãn nhận mệnh.


Haizzz, ai bảo Giang Trừng so với nhị ca ca nhà hắn còn khó chọc gấp trăm lần!


Mới chỉ bước tới cửa, mùi thức ăn thơm nức mũi đã theo gió phả ra, khiến bụng của Ngụy Vô Tiện rất thẳng thắn mà òng ọc kêu gào. Đệ Nhất mở cửa cho hắn, sau đó xoay người rời đi, xem ra là không có ý định cùng bọn hắn ngồi ăn. Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện vội vàng tìm đến phía chiếc bàn trúc, bị những cháo cá đậu xanh, thịt xào nấm rừng, canh cá măng chua trên bàn làm cho há miệng trợn mắt. Không có gì quý giá hiếm gặp, chỉ là vài món đơn giản, thanh tân nhưng ngập tràn hương vị cuộc sống, ngửi mùi thơm thôi cũng khiến người ta chân thật cảm nhận được không khí sum vầy ấm áp của một bữa ăn gia đình. Quanh bàn, Giang Trừng và Thanh Nhi đã ngồi sẵn tự bao giờ, một người sắp đũa, một người múc canh, hài hòa vô cùng. Ngụy Vô Tiện hổ thẹn vì dậy muộn, thấy vậy vội vàng bước tới, vừa động tay định giúp đỡ sắp bát đũa thì tấm rèm ngăn với gian chái đột ngột vén lên, thành công thu hút ánh nhìn của hắn.


Rèm thô ẩn mỹ nhân, khung cảnh đối lập này thực sự khiến người ta phải kinh tâm động phách!


Tấm rèm xanh từ từ theo những ngón tay thon thả trắng nõn trượt xuống, một vị cô nương áo trắng bưng đĩa rau dại muối chua nhẹ nhàng bước vào, từng bước đi như mây trôi nước chảy, không một tiếng động vang lên, khiến người ta phát sinh ảo giác nàng như đang lướt trên mặt đất.


Chiếc đũa trong tay Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa tuột khỏi sự khống chế của hắn mà rơi xuống bàn.


Mỹ nhân, đây tuyệt đối là một mỹ nhân hàng thật giá thật!


Vóc người cao thanh thoát, áo trắng phiêu dật, tóc đen dài như suối dịu dàng, mũi cao môi thắm, mắt phượng diễm diễm yên ba, chỉ có thể dùng một câu "như tiên giáng trần" để hình dung!


Thanh Nhi thấy nàng đến, vội vàng đưa tay đỡ lấy đĩa rau, quay sang Giang Trừng líu ra líu ríu: "Cha, nếm thử xem thảo dược muối chua của mẹ làm có khác với nhà họ Lam làm không?"


Trong lòng Ngụy Vô Tiện vốn đã khẳng định bảy, tám phần, nghe Thanh Nhi nói xong, lập tức không còn nghi vấn.


Mẹ của Thanh Nhi, chủ mẫu ẩn mình của Liên Hoa Ổ, thì ra đúng là đáp ứng được toàn bộ tiêu chuẩn kén cá chọn canh của Giang Trừng!


Hắn lúc này há miệng, vốn là chưa biết nên chào hỏi sao cho phải, chính vị cô nương nọ đã xoay sang nhìn hắn, mỉm cười cúi chào: "Ngụy công tử, nghe danh đã lâu."


Ngụy Vô Tiện sống hai đời người, đã từng mang danh phong lưu đa tình, gặp qua vô số mỹ nữ, đến hôm nay rốt cuộc được lãnh ngộ cái gì gọi là mỹ nhân mỉm cười khuynh thành khuynh quốc! Hắn vội vàng lên tiếng chào lại, vừa định hàn huyên thêm đôi câu, Giang Trừng ngồi đối diện đã cầm một cái đũa phi tới, cau mày nhìn hắn, giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn: "Chào hỏi đủ chưa? Ăn trước đi."


"Nhỏ mọn" Ngụy Vô Tiện nghiêng người né sang bên, vươn tay bắt gọn lấy "ám khí", ngón tay linh hoạt đảo nhẹ thân trúc, khiến nó xoay một vòng, mới nhằm mục tiêu trên mặt bàn phóng tới, thành công gắp được một đũa rau muối chua, vừa để vào bát cháo thơm nức trước mặt vừa bĩu môi làm mặt quỷ với Giang Trừng "Có vậy mà cũng ghen? Nhìn thêm một cái cũng không cho?"


Xưa nay Giang Trừng đều không phải là đối thủ đấu võ mồm của Ngụy Vô Tiện, chỉ cần hai, ba câu đã bị hắn chọc cho tức đến xù lông, đang làm bộ chuẩn bị đáp cả chén cháo trong tay lại phía hắn, vị cô nương bên cạnh đã nhanh tay gắp một đũa thức ăn đặt vào bát Giang Trừng. Một động tác đơn giản thành công hóa giải nguy cơ, ngăn "ám khí" từ tay Giang Trừng phóng ra, ở thời điểm mấu chốt xuất sắc hoàn thành sứ mệnh "cứu mạng" Ngụy Vô Tiện, chân thành cảm thán: "Tình cảm của Vãn Ngâm ca ca và Ngụy công tử đúng là rất tốt!"


Ngụy Vô Tiện đang vùi đầu húp cháo, vốn muốn phản bác một câu "không tốt tới mức ấy chứ?" lại nhớ tới cô nương này ban nãy vừa gọi Giang Trừng là gì ấy nhỉ?


...Vãn Ngâm ca ca???


Ồ!!! Không phải là phu quân sao???


Hắn e dè từ bát cháo ngước mắt nhìn lên, khung cảnh một nhà ba người đầm ấm hòa thuận gắp thức ăn, truyện trò với nhau hài hòa vô cùng, nhìn sao cũng thấy đây dường như là nếp sinh hoạt quen thuộc của họ.


Ngụy Vô Tiện dùng đũa đâm chọc cháo trong bát, hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên hỏi: "Giang Trừng, về chuyện xưng hô, ta nên gọi..."


"Lam cô nương" Giang Trừng quả đúng là rất quyết đoán, lập tức đáp lời hắn "Ngươi cũng có thể gọi nàng là Lam muội, nàng không ngại."


Lam... muội?


Hai tiếng này kẹt một nửa trong miệng Ngụy Vô Tiện, hắn cảm thấy, gọi danh tự này nghe cứ sai sai!


Tố nhan bạch y, lại còn gọi là Lam muội, thông thạo y thuật, dịu dàng như nước, hiểu ý săn sóc... cái này... Lam đại ca, xem ra quả đắng ngươi phải ăn thật không nhỏ đâu!


Ngụy Vô Tiện lắc đầu, quyết định trước hết vẫn nên vì chính mình ăn no bụng đã. Cùng là rau dưa thảo dược, Lam gia nhất định phải làm đắng nghét khó ăn, ở đây lại có chua có cay có mặn ngon lành biết bao, không ăn chỉ có kẻ ngốc!


Cơm sáng xong xuôi, quả nhiên, Ngụy Vô Tiện và Thanh Nhi bị đuổi ra ngoài, Giang Trừng cùng Lam cô nương không biết đóng cửa thần thần bí bí làm cái gì. Thanh Nhi vẫn như trước đây, nhìn hắn không hợp mắt, "hứ" một tiếng, xoay người chẳng biết chạy đi đâu. Còn lại một mình, Ngụy Vô Tiện đành vô định đi lang thang, dự định khám phá qua địa hình Ẩn Thôn, phòng khi xảy ra biến cố có thể kịp thời ứng biến.


Hắn là Di Lăng lão tổ danh tiếng vang dội, người ở đây lại toàn là người từng tu ma, đương nhiên gặp hắn đều hồ hởi chào hỏi. Ngụy Vô Tiện mỉm cười đáp lời, hàn huyên đôi câu, phát hiện đám người này tâm trạng vui vẻ, có người đã hoàn toàn nhìn không ra từng tu ma, hiện tại chỉ yên ổn tại đây sống qua ngày, không màng thế sự. Mười ba năm hắn không ở dương thế, Giang Trừng rốt cuộc đã làm những gì đây? Ngụy Vô Tiện nắm chặt Trần Tình, tâm sự của ngày hôm qua phút chốc ùa về, rối rắm vương đầy cõi lòng hắn. Hắn khẽ lắc đầu, muốn bản thân được tỉnh táo đôi chút, lập tức rảo bước đi tới dòng suối phía xa xa, nơi chỉ có vài mái nhà trúc nhìn qua là biết mới dựng. Nước suối vừa trong vừa mát tựa thần dược xoa dịu nắng hè, Ngụy Vô Tiện đang vỗ vỗ mặt mình, nghe được chếch phía sau có người gọi to: "Này!"


Hắn những tưởng kẻ nọ là đang gọi mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, trong tay bưng một khay lớn đựng chừng mười chiếc bát cỡ vừa, đối diện ông ta, một thanh niên không quá hai lăm tuổi chạy tới, trên người lệ khí vẫn còn quá nặng, xem ra là tu quỷ đạo chưa được tiêu trừ. Người đàn ông nọ đẩy khay về phía cậu ta, không mặn không nhạt nói: "Lâm Phong Vũ, thuốc của ngươi!"


Lâm Phong Vũ?!


Danh tự này khiến Ngụy Vô Tiện giật thót mình, lập tức xoay hẳn người nhìn cho rõ hơn. Lâm Phong Vũ từ trên khay bưng lên hai chiếc bát, cảm ơn người nọ rồi mới cẩn thận bưng vào trong nhà. Ngụy Vô Tiện lập tức bám theo hắn. Lâm Phong Vũ không đóng cửa, nên từ góc độ của Ngụy Vô Tiện đứng bên ngoài, tầm nhìn dường như có thể bao quát cả căn phòng không lấy gì làm rộng lớn này.


Trong phòng khá sạch sẽ, ở góc phòng cạnh cửa sổ là một chiếc giường, bên ngoài gần cửa ra vào bày một bộ bàn ghế đóng từ trúc, đối diện có thêm một chiếc phản làm chỗ nghỉ lâm thời. Lâm Phong Vũ lúc này đang ngồi bên giường, đưa bát thuốc tới, nâng một người đàn ông lên, giúp người kia uống. Một bát còn để bên cạnh, áng chừng đây chính là phần thuốc của hắn, để xong việc rồi mới uống sau. Ngụy Vô Tiện đánh giá tình hình, tiến lên một bước, tựa vào khung cửa, dùng Trần Tình gõ gõ lên tấm liệp trúc, tươi cười hòa ái chào hỏi: "Xin lỗi, làm phiền mọi người!"


Được Di Lăng lão tổ hàng thật giá thật đại giá quang lâm, cả hai người trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người. Ngụy Vô Tiện duy trì nụ cười thân thiện, Trần Tình trong tay hơi xoay, chỉ ra bên ngoài: "Lâm Phong Vũ công tử, có thể làm phiền ra ngoài hàn huyên chút chuyện không?"


Lâm Phong Vũ cúi đầu suy nghĩ, cũng không từ chối hắn, ngoan ngoãn đỡ người đàn ông kia nằm xuống, đắp chăn lại giúp cẩn thận, còn nhẹ giọng trấn an hai câu mới theo hắn đi ra ngoài. Hai người không tiện đứng ngay trước phòng nói chuyện, vì thế nên một đường đi tới bên bờ suối. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không kiêng dè đưa ánh mắt đánh giá những vết roi ẩn hiện bên dưới cổ áo và tay áo của Lâm Phong Vũ, mười phần mười chắc rằng đó là do Tử Điện gây nên, không những thế, còn là vết thương mới, mới lên sẹo chưa bao lâu, lựa lời gợi chuyện: "Ta biết ngươi từng bị Giang Trừng giam ở mật thất trong Hình Đường Giang thị, mới tới đây cũng chừng chưa đầy hai tháng..."


Nửa sau câu chuyện, Ngụy Vô Tiện chỉ cười mà bỏ lửng. Lâm Phong Vũ hiểu ý, một mạch tận tình kể hết đầu đuôi.


Thì ra, Lâm Phong Vũ này có một người anh trai. Gia tộc của hai người trong thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh bị Ôn thị tràn vào cướp bóc, toàn diệt. Hắn lúc đó mới năm tuổi, là anh trai lớn hơn hắn mười tám tuổi liều mình ôm hắn đông trốn tây trốn, thậm chí tự đâm mình giả chết, chịu nhiều thương tổn mới thoát được kiếp nạn. Lâm gia mặc dù tu vi bình bình, nhưng dù gì cũng là thế gia vinh hiển phú quý, hai vị công tử sau một đêm từ cảnh vàng son đệ nhất biến thành hai cô nhi dắt díu nhau, dựa vào bố thí và sức mình kiếm sống đầu đường xó chợ. Anh trai của Lâm Phong Vũ thương em, dốc toàn lực bảo vệ đệ đệ, nhưng thời buổi loạn lạc, thường xuyên bị đám lưu manh đánh tới thân tàn ma dại chỉ để cướp vài cái bánh bao hắn vất vả làm công cả ngày mua về để em trai ăn ấm bụng.


Năm xưa, gia tộc, của cải còn, anh trai hắn tính tình thiện lương ôn nhu, lại được phụ mẫu yêu thương che chở, thấy con trai một lòng muốn học y cứu người cũng không bắt ép cố sức học võ, hiện tại đúng là một văn nhược thư sinh, không chỉ sức yếu, võ nghệ hộ thân cũng không có, đương nhiên không thể đấu lại một đám lưu manh lăn lộn lề đường đã lâu.


Thế rồi, cơ duyên xảo ngộ, một lần cả hai anh em bị đánh tới suýt ngất đi, lại gặp gỡ một quỷ tu. Đại ca hắn lâm vào tuyệt cảnh, phẫn hận thế nhân, một hai muốn đi theo quỷ tu nọ học tu quỷ đạo, chỉ cần bảo vệ được em trai, trả cái giá nào cũng sẵn sàng.


Năm đó, uy danh của Ngụy Vô Tiện đang lúc thịnh nhất, có phần còn lấn át cả Giang gia tông chủ trên giang hồ. Những kẻ thiên tư chưa đủ, không tu nổi ra kim đan đều nhìn Ngụy Vô Tiện mà vọng tưởng có thể mượn lực lượng cõi âm trợ trận, một bước thăng lên địa vị tối cao. Đại ca của hắn từ ý tưởng bảo vệ em trai ban đầu, sau khi tu quỷ đạo, tính tình ngày càng bị biến đổi. Sau khi Ngụy Vô Tiện bị vong thân tại Phục Ma động, ngày càng xuất hiện nhiều quỷ tu điên cuồng tìm kiếm bí tịch, pháp bảo hắn để lại, vọng tưởng có thể làm một Di Lăng lão tổ thứ hai.


Đại ca của hắn cũng không ngoại lệ.


Đại ca của hắn nghe ngóng được tin Trần Tình nằm trong tay Giang tông chủ, lập tức lên đường đi tìm, muốn đoạt vũ khí tất sát kia của Di Lăng lão tổ về tay. Tuy nhiên, vọng tưởng chỉ là vọng tưởng, đại ca hắn không chỉ không đoạt được Trần Tình, còn bị Giang tông chủ bắt gọn.


Những năm đó, việc Giang tông chủ khắp nơi ráo riết săn lùng quỷ tu truyền khắp mọi chốn, ai ai cũng nghe được đôi câu vài lời. Chỉ cần là quỷ tu, một khi đã tiến vào Liên Hoa Ổ, sau đó đều không thấy trở ra, thần thần bí bí mất tích. Giang hồ đồn rằng Giang Vãn Ngâm nhân việc của Ngụy Vô Tiện mà hận lây toàn mạch quỷ đạo thấu xương, quỷ tu rơi vào tay hắn sau khi bị hành hạ tới sống không được, chết không xong, toàn bộ đều quẳng vào hồ nuôi sen. Lâm Phong Vũ năm ấy mới mười mấy tuổi, tròn một năm không đợi được tin tức của đại ca, trong lòng càng lúc càng loạn.


Hắn vội vội vàng vàng thu xếp chạy đến phụ cận Vân Mộng Giang thị nghe ngóng tin tức anh mình, không ngờ vừa vặn va trúng một tên quỷ tu. Quỷ tu nọ phi thường hung hãn, đầu óc không tỉnh táo, điên cuồng khát máu, vừa nhìn thấy hắn đã vươn vuốt sắc lao tới, muốn một chiêu moi sống tim. Khoảnh khắc Lâm Phong Vũ tưởng mình sắp chết rồi, nhắm tịt mắt chờ cơn đau ập tới, thì nghe thấy bên tai tiếng gió vun vút cùng tiếng điện kích xì xèo vang vọng. Mở mắt ra, trước mặt hắn có một vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc áo tím thêu hoa sen, bên cạnh dắt theo một bé trai đáng yêu chưa tới mười tuổi. Theo bên chân hai người là một con linh khuyển lông đen trắng đan xen.


Vị công tử áo tím nọ lạnh lẽo nhìn quỷ tu bị roi của mình ghì chặt dưới đất, lại vung roi một lần nữa. Tia điện màu tím như thiên lôi từ trên trời giáng xuống, người kia lập tức bất tỉnh. Sau đó, một đám môn sinh mặc đồng phục màu tím khác đi lên, trói quỷ tu nọ lại, mang đi. Công tử nọ liếc mắt nhìn hắn đang run lẩy bẩy ngã ngồi trên mặt đất, lạnh lùng bảo hắn "Nơi đây nguy hiểm, còn muốn sống thì cút cho xa", nói xong cũng xoay người dắt tay bé trai kia đi, vừa đi vừa nói: "Đợi ngươi lớn hơn chút nữa, gặp những kẻ thế này, đánh gãy chân, vất cho chó của ngươi gặm."


Nghe được câu nói này, rét lạnh từng tia len lỏi men theo cột sống của Lâm Phong Vũ, khiến hắn không đứng thẳng lên được.


Đại ca của hắn... đại ca của hắn... hẳn cũng đã giống quỷ tu kia, bị Giang Vãn Ngâm nọ đánh gục, mang về Liên Hoa Ổ hành hạ, sau đó, như tên đó nói, "đánh gãy chân, vất cho chó gặm", bằng không, với tính cách của đại ca, sao có thể hơn một năm bặt vô âm tín không lo cho hắn đây?


Lâm Phong Vũ trong lòng mang nợ máu, thù hận chất chồng, quay về nghiên cứu lại toàn bộ những bí tịch quỷ tu đại ca để lại. Hắn thông minh hơn đại ca mình, lại trẻ tuổi, tu luyện nhiều năm đạt đến cảnh giới rất cao, nghĩ rằng rốt cuộc có thể đi tìm Giang Vãn Ngâm báo thù, nào ngờ vẫn là thất thủ, bị người bắt lại!


Hắn bị Giang Vãn Ngâm giam trong mật thất dưới Hình Đường, đúng là có trải qua Tử Điện hành hạ, nhưng đó đều là những lúc tâm trí hắn không tỉnh, có xu hướng tẩu hỏa nhập ma, Giang tông chủ mới đánh hắn bất tỉnh, tạm thời hóa giải nguy cơ. Sau khi giam hắn vài ngày chờ Đệ Nhất điều tra rõ ràng thân thế của hắn, xác nhận Lâm Phong Vũ này không phải do thế gia nào cài cắm làm gián điệp, Giang Trừng mới sai Đệ Nhất dẫn hắn đến Ẩn Thôn.


Lâm Phong Vũ ban đầu vô cùng chống cự, cho rằng Giang Vãn Ngâm nham hiểm kia chẳng qua muốn đổi một địa điểm hành quyết mình, nhưng không ngờ, ở Ẩn Thôn, hắn không chỉ gặp được rất nhiều quỷ tu đã và đang cố gắng bình lui quỷ khí trong người, trở lại làm người thường mà còn gặp được đại ca đã mất tích nhiều năm. Lúc này, Lâm Phong Vũ mới biết, năm đó đại ca hắn không hề bị Giang Trừng giết chết, mà là được Giang Trừng đưa tới Ẩn Thôn. Đại ca hắn ngày ấy tẩu hỏa nhập ma quá nặng, may được Lam cô nương y thuật cao cường cứu giúp mới từ Quỷ Môn Quan nhặt về được một mạng. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của việc bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí đại ca hắn bị ảnh hưởng, hao tổn phần lớn trí nhớ, bao gồm cả những chuyện liên quan đến hắn.


Lâm Phong Vũ kết thúc câu chuyện, sắc mặt tràn đầy vẻ hối hận và ái ngại: "Chỉ trách ta ngu muội, trách nhầm ân nhân. Mười ba năm này, biết bao quỷ tu như chúng ta đã được Giang tông chủ cứu giúp. Tính mạng của chúng ta ở thiên hạ này vốn chỉ giống như con sâu cái kiến, người ta giết xong còn chê bẩn tay bẩn chân. Nhưng hắn lại hao tổn tâm tư, gánh nhiều rủi ro như vậy cứu giúp một đám hạ lưu cùng đường với hắn chẳng chút liên quan như chúng ta. Vậy mà ta trước đây lại có thể bất kính sỉ nhục hắn như thế!"


Ngụy Vô Tiện nghe xong Lâm Phong Vũ kể chuyện, trước ngực dường như bị tầng tầng đá tảng chồng lên. Giang Trừng lao tâm mười ba năm cứu quỷ tu, là vì niệm tình người sư huynh như hắn từng lầm đường vong mạng nên động tâm làm phúc cứu người, hay còn vì điều gì khác? Hắn dùng Trần Tình khẽ gõ vào đầu, tiễn Lâm Phong Vũ đi rồi còn ngồi bên bờ suối ngẫm nghĩ không thôi. Lâm Phong Vũ ban nãy cũng có nói, anh trai hắn vì tẩu hỏa nhập ma mà hiện tại trí nhớ không hoàn chỉnh, thậm chí em trai ruột mình một lòng yêu thương bảo bọc cũng sẽ quên... Ý nghĩ này làm Ngụy Vô Tiện đột nhiên kinh hoảng tới rét lạnh toàn thân.


Hắn từng tẩu hỏa nhập ma, bị vạn quỷ cắn xé một lần, vong hồn cũng bị tiên môn bách gia đặt trận áp chế trên Phục Ma Động, nếu không phải Mạc Huyền Vũ dùng cấm thuật cưỡng bách triệu hồi về thì chắc chắn đã vạn kiếp bị nhốt lại, không thể siêu sinh... Nói như vậy... lẽ nào, ký ức của hắn cũng có khả năng bị tổn hại không biết chừng? Ngụy Vô Tiện càng nghĩ, lại càng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra. Hôm trước lúc hắn bị kích động bộc phát, ngoại trừ Giang Trừng ra, đến Lam Vong Cơ hắn cũng có thể điều khiển oán khí siết cổ, bây giờ nghĩ lại, hắn vừa ân hận lại vừa tự trách không thôi. Chuyện này có thể xảy ra một lần, khiến hắn ngay cả đạo lữ cũng không nhận được, vậy thì cũng rất có thể trong mười ba năm linh hồn bị phù chú phong ấn, hoặc trong lúc thực hiện khế ước trao đổi với Mạc Huyền Vũ phát sinh vấn đề, khiến trí nhớ, tâm tư của hắn bị lệch chỗ này, khuyết chỗ kia, không quá hoàn chỉnh. Nếu không, hắn cho rằng, giả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play