Thử tài làm Conan nào mọi người =)))


____


"Du tông chủ đã qua đời"


Thông tin này vừa vang lên, cả sảnh ăn bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.


Nhiếp Hoài Tang đang vùi đầu vào bát cơm bỗng nhiên nghẹn một cái, ho khù khụ, tưởng như sắp khụ cả nội tạng ra ngoài.


Lam Hi Thần lập tức từ trong mơ màng mà bừng tỉnh. Ánh mắt hoang mang của hắn chạm trúng cái nhìn của Giang Trừng. Hắn muốn đọc thử xem trong đáy mắt sâu thăm thẳm kia có chút xao động nào không, nhưng chỉ thấy Giang Trừng kinh ngạc nhìn đệ tử báo tin nọ, hỏi lại: "Qua đời? Chuyện khi nào?"


Lam Hi Thần đột nhiên nhận ra, khi Giang Trừng hỏi câu "Chuyện khi nào?" hắn đã rất mong đáp án sẽ là: sáng hôm qua, sáng hôm nay... hoặc bất kể một khoảng thời gian nào khác mà không phải là tối hôm qua. Thế nhưng, trời không chiều lòng người, bởi đáp án mà hắn nhận được chính là:


"Đêm qua, khoảng đầu giờ Tý, thưa tông chủ."


Giang Trừng có vẻ hơi bất ngờ với đáp án này, hỏi lại: "Tại sao lại chắc chắn thời gian như vậy, thường nếu cho y sư khám, thì cũng sẽ xác định một khoảng thời gian ước chừng mới phải chứ?"


Lúc này, quản sự Giang Thành đang vội vàng đi tới, vừa vặn nghe được câu chuyện, liền ra hiệu với đệ tử nọ để đó mình báo cáo tiếp, bước hẳn vào trong phòng cất lời: "Tông chủ, Lam tông chủ, Nhiếp tông chủ. Ta đã cho người tới đó hỏi rõ mọi chuyện. Chuyện là, đầu giờ Tý đêm qua, Du công tử bệnh tình trở nặng, đau người không ngủ được, trong phòng lại hết thuốc nên đi tới Dược phòng lấy. Từ viện của Du công tử tới Dược phòng cần đi ngang qua phòng của Du tông chủ. Đêm khuya tĩnh lặng, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng động lạ phát ra từ phòng cha mình, vừa nghĩ vào xem thì thấy một bóng đen vụt ra khỏi phòng, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà. Du công tử yếu bệnh, đuổi theo không nổi, chỉ đành hô hoán để mọi người truy tìm, còn bản thân vội vã vào phòng xem tình hình của cha. Nhưng không ngờ tới nơi, đã thấy Du tông chủ tắt thở."


Nhiếp Hoài Tang mãi mới ho xong, nghe được câu này vội vàng lấy lại hơi, tròn mắt lên nhìn Giang Trừng: "Giang huynh, nghe có vẻ bất lợi cho ngươi rồi. Kẻ đứng ra vạch tội ngươi là Du tông chủ, nay hắn bất ngờ bị giết trong đêm, thiên hạ muốn không chĩa mũi dùi về ngươi cũng khó."


Mặc dù Giang Trừng bị nói vậy vẫn chưa bày tỏ bất cứ thái độ gì, nhưng hai bàn tay Lam Hi Thần giấu dưới lớp ống tay áo dài, rộng đã vô thức siết chặt lại. Hắn nhớ tới chuyện hôm qua, giữa giờ Hợi phát hiện Giang Trừng mặc đồ đen lén lút rời khỏi Liên Hoa Ổ, nay lại nghe tin Du tông chủ bị thích sát lúc đầu giờ Tý, chuyện này liệu có phải chỉ là trùng hợp?


"Nhiếp tông chủ lời đó nói cũng có lý" Giang Thành cung kính cúi người, sau đó tiếp tục bẩm báo lên "Du tông chủ bị sát hại bằng cách cắt động mạch cổ trong lúc ngủ, hiện trường máu vương khắp nơi. Tuy nhiên, trên nệm giường gần đó, Du công tử đã phát hiện một chữ viết bằng máu, bút tích được khẳng định là giống hệt Du tông chủ. Du công tử cho rằng đó là lời trăn trối về hung thủ cha mình để lại, mặc dù bị máu thấm nhòe phần lớn, tuy nhiên, dựa vào những nét còn lại, cũng rất có thể, là chữ "Giang"."


Giang Trừng nghe hắn nói, lông mày bắt đầu cau lại, tuy nhiên vẫn lặng yên ra hiệu cho quản sự nói tiếp. Giang Thành cũng không chút e ngại hai vị tông chủ còn ngồi kia, tiếp tục cất lời: "Hiện tại, Du công tử đã phát tin tới các đại gia tộc cùng các gia tộc phụ cận, tất cả đang yêu cầu Giang thị chúng ta ra mặt đối chiếu, cho vong linh Du tông chủ một câu công đạo."


* * *


Du công tử, tên tự là Du Tử Khâm, năm nay hai mươi lăm tuổi, nhưng vì bẩm sinh yếu ớt nhiều bệnh mà chưa từng giao du gặp gỡ thế nhân bên ngoài. Hiện tại, Du tông chủ qua đời, nhìn cảnh mẹ góa con côi đều ốm yếu bệnh tật, ai cũng khó cầm lòng cho đậu, cho rằng An Lục Du thị rồi đây có lẽ cũng sắp theo sinh mệnh của Du tông chủ vùi sâu hoàng tuyền.


Lam Hi Thần nhìn Du Tử Khâm gầy xọp, xanh xao trong áo tang màu trắng, dù là mùa xuân vẫn mặc vải dày dài tay, kín cổ vì sợ lạnh, trong lòng cũng không khỏi có chút xót thương. Đứng bên cạnh hắn là Giang Trừng, sống lưng thẳng tắp, một mặt nghiêm túc, không lạnh lùng, nhưng cũng không nao núng, mặc cho mọi người đều đồng loạt chĩa ánh mắt nghi ngờ về phía mình.


Du Tử Khâm nhìn có vẻ yếu đuối, thế nhưng khẩu khí đúng là không kém, lạnh lùng khước từ đề nghị được khám qua thi thể Du tông chủ của Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, nhân phẩm của ngài, của Lam gia ta đều không dám nửa phần nghi ngờ. Thế nhưng, ngài dù sao cũng là đạo lữ của Giang Vãn Ngâm, mà hắn đang là nghi phạm giết hại cha ta. Thứ cho ta, ta không thể để các ngươi động tay động chân tới di thể của cha ta được!"


Giang Trừng nãy giờ vẫn thẳng tắp kiêu ngạo đứng giữa đám đông, nghe nói vậy liền quay sang nhìn Du Tử Khâm, khẽ xoay Tử Điện trên ngón tay mình, mỉm cười: "Thứ nhất, không có ai nhìn thấy hay bắt gặp ta tại hiện trường. Thứ hai, cha ngươi chết cũng không phải do kiếm pháp nhà họ Giang. Thế nên, việc ngươi đang nói cũng chính là vu khống bản tông chủ. Thứ ba, cha ngươi qua đời không minh bạch, muốn làm rõ, thì càng cần tìm hiểu kỹ nguyên nhân, thủ pháp hại người. Ở đây các thế gia tông chủ đều tề tựu, người biết về y cũng không ít, lẽ nào còn sợ ta đây làm được gì?"


Du Tử Khâm này xem ra đối với Giang Trừng oán hận không ngớt, trừng mắt trợn mi khổ đại thâm cừu mà nhìn hắn, cuối cùng Nhiếp Hoài Tang thấy bầu không khí không ổn, đành ha ha cười bước ra nói mấy câu giảng hòa, lại thêm Lam Hi Thần nói đỡ, cuối cùng mọi người nhất trí sẽ cùng nhau điều tra, tất cả cùng chứng kiến đương nhiên không sợ có gì khuất tất.


Ban đầu, mọi người cùng thắp hương trước linh cữu người đã khuất, sau đó mở tấm khăn trắng đang phủ ra, cùng quan sát.


Giang Trừng nghiêng người nhìn cẩn thận, sau đó hờ hững nói: "Vết cắt chuẩn động mạch cổ, kéo dài từ bên trái chếch xuống dưới sang bên phải, có thể tạm nhận định là kẻ ám sát thuận tay phải."


"Ngoài ra" Lam Hi Thần chỉ vào đuôi vết thương, tiếp lời "Đuôi vết thương có chút nham nhở, chứng tỏ hoặc khí lực kẻ này không đủ, hoặc tay phải hắn đang bị thương, nên không đủ sức tạo thành một vết cắt sắc ngọt..."


"Hoặc cũng có thể, tay phải của hắn khỏe mạnh, bình thường, nhưng cố tình làm thành như vậy để đánh lạc hướng." Du Tử Khâm đứng một bên quan tài, ánh mắt đỏ hoe lườm về phía Giang Trừng, cắt ngang lời của Lam Hi Thần mà cất tiếng.


Giang Trừng liếc nhìn hắn, sau đó gật gù: "Này cũng là một ý kiến có thể ghi nhận. Nhân tiện, Du công tử, cho ta hỏi một câu, tình trạng Du tông chủ mấy nay, sau khi bị kết giới Giang thị chúng ta phản phệ ngược lại lên cơ thể đã chạy chữa được mấy phần rồi?"


Lúc này, mọi người đều xôn xao vây quanh quan tài, ai cũng không ngờ Giang Trừng lại hỏi thẳng một câu như vậy. Nhiếp Hoài Tang lỡ tay đánh rơi cái quạt đang cầm trên tay xuống, tạo thành một tiếng "Bộp" vang dội, vội vàng cười giả lả cúi người xuống nhặt.


Du Tử Khâm đang lườm lườm nhìn Giang Trừng, nghe hỏi thế, ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó tựa hồ nghiến răng nghiến lợi mà đáp: "Nhờ phước của Giang tông chủ, cha ta vốn đã khôi phục được sáu, bảy phần... Ai ngờ lại bất ngờ xảy ra chuyện!"


Hai chữ "nhờ phước", Du Tử Khâm dường như muốn nghiến nát cả hàm răng của mình, làm Nhiếp Hoài Tang im lặng không tiếng động mà hơi dịch ra xa phía sau một chút. Giang Trừng lại gật gù với Du công tử, không nói thêm gì, nhưng xem ra, Lam Hi Thần đã rất nhanh bắt được ý nghĩ của hắn, phối hợp mà cất tiếng: "Chúng ta có thể xem qua hiện trường một chút được không, ta có một ý tưởng cần chứng thực."


Tông chủ và y sư các nhà nhất lượt kiểm tra thi thể Du tông chủ một loạt, sau khi nhất trí là không còn chi tiết nào bị bỏ sót mới lục tục kéo nhau đi tới phòng ngủ tông chủ nơi nội viện phía trong. Trong suốt cả quá trình khám nghiệm thi thể, ngoại trừ ban đầu đứng cạnh quan tài quan sát vết thương, phần còn lại, Giang Trừng đều khoanh tay thản nhiên quan sát từ xa, Lam Hi Thần cũng không rõ là hắn không quan tâm tiếp kết quả phía sau hay là muốn tránh hiềm nghi nữa.


Sự trầm mặc của Giang Trừng vẫn tiếp tục duy trì tới tận khi mọi người tới trước phòng ngủ của Du tông chủ. Du Tử Khâm ho khù khụ một hồi, sau đó mới vừa vuốt ngực vừa khàn giọng kể lại: "Tối hôm qua ta đi ngang qua sân viện thì nghe thấy tiếng động, nghĩ là cha cần lấy đồ gì đó nên định vào giúp đỡ, ai dè lại nhìn thấy một người áo đen lao từ trong đó ra. Ta vội lao vào phòng, sau khi thắp đèn lên thì thấy chiếc ghế đặt bên giường cha bị đổ."


Nói đoạn, hắn chỉ vào chiếc ghế đang đặt ở góc nhà, tiếp lời: "Chiếc ghế này vốn mới được đặt thêm ở đó từ lúc cha ta bị trúng phản phệ từ kết giới Giang thị, để tiện đại phu tới xem bệnh cho cha. Vì cần thay đồ, chuyển cha ta tới đại sảnh đường yên nghỉ nên ta đã cho người dẹp nó vào một góc cho đỡ vướng, còn lại hầu như hiện trường đều giữ nguyên. Ban đầu, chiếc ghế đó ngã ngay bên giường này."


Lam Hi Thần gật đầu đồng tình với hắn, mọi người cùng tới quan sát chăn đệm gối ngổn ngang, ướt đẫm máu cùng với "di thư" cuối cùng mà Du tông chủ lưu lại trên đệm chăn, dù bị máu thấm nhòe phần đa, phần còn lại đúng là vừa nhìn liền khiến người ta liên tưởng tới chữ Giang.


Xưa nay các việc hệ trọng trong tiên môn đều do tứ đại gia tộc đứng ra làm chủ, nhưng nay Giang tông chủ đang vướng phải hiềm nghi lớn nhất, Lam tông chủ lại cùng Giang tông chủ có quan hệ đạo lữ, Kim tông chủ không ở, Nhiếp Hoài Tang cho dù chối cách nào cũng không thể không gánh cái trách nhiệm "dẫn đầu mọi người tìm ra chân tướng", một mặt khổ sở như phải gặm hoàng liên.


Tất cả mọi người sau khi rời phòng tông chủ Du thị thì đều tập trung tại sảnh đường. Nhiếp Hoài Tang vạn bất đắc dĩ chịu đựng ánh nhìn lạnh băng của Giang Trừng, thay mặt mọi người lên tiếng: "Giang huynh, ta không có ý gì hết, chỉ là thủ tục nhất định phải có để phá giải vụ việc mà thôi. Ngày hôm qua, trong khoảng cuối giờ Hợi, đầu giờ Tý, huynh đang ở đâu?"


Trong tất cả những người đang ngồi ở đây, chỉ duy nhất có Lam Hi Thần biết được việc Giang Trừng đêm qua mặc đồ đen bí mật rời khỏi Giang thị. Giờ phút này, hắn dường như còn căng thẳng hơn cả Giang Trừng, vô thức nắm chặt tay, nín thở chờ đợi đáp án.


"Ta ư?" Giang Trừng khẽ xoay Tử Điện, nghiêng đầu nhìn sang Nhiếp Hoài Tang, nở nụ cười lạnh "Tất nhiên là ở trong phòng mình rồi. Nửa đêm nửa hôm, còn có thể làm gì?"


Giờ phút này, vô vàn lý do mà Lam Hi Thần cố gắng dựng lên từ hôm qua tới nay để biện bạch cho Giang Trừng cứ vậy mà rơi vỡ loảng xoảng. Hắn nắm thật chặt tay mình, nhất thời không biết nên im lặng hay là nói sự thật này ra.


Giang Trừng chỉ ngồi cách hắn có một bàn uống trà, nhưng Lam Hi Thần quả thực không cách nào nhìn thấu được nụ cười của người kia, nhìn thấu được tâm tư hay hành động của người ấy. Hắn muốn tin Giang Trừng, nhưng từng sự kiện một cứ năm lần bảy lượt xô vỡ niềm tin trong hắn.


Hắn vẫn còn nhớ đôi mắt lấp lánh sóng nước đêm tân hôn kia, vẫn còn nhớ nụ cười mệt mỏi cùng bóng lưng cô độc tới cùng cực kia, nhưng hắn sợ, sợ rằng mình lại tin nhầm một Kim Quang Dao thứ hai! Giang Trừng, rốt cuộc, đâu mới là con người thật của ngươi???


"Vì thế, Hi Thần huynh, huynh nói xem?"


Đang mải dõi sang Giang Trừng chăm chú tới mất hồn, bỗng nhiên bị chính chủ quay sang nhìn một cái sắc lẻm đầy trách móc, Lam Hi Thần mới phát hiện ra mình lại vừa thất thần mà phân tâm. Hắn lấy lại tinh thần, trước mắt đã thấy Nhiếp Hoài Tang vươn tay vẫy qua vẫy lại: "Hi Thần huynh, huynh không sao chứ?"


Ánh mắt khắp nơi đều đổ về khiến Lam Hi Thần có chút ngượng ngùng. Xem ra ban nãy người trong phòng đều chứng kiến cảnh hắn nhìn Giang Trừng tới đờ người ra, nếu không, Giang tông chủ cũng sẽ không quay sang cảnh cáo như vậy.


"Thật xin lỗi Nhiếp tông chủ, ta đang mải suy nghĩ vài chuyện, không nghe được ngươi nói. Có chuyện gì vậy?"


"Ta nói là..." Nhiếp Hoài Tang dùng quạt lúng túng gõ lên đầu, vẻ mặt hiện lên dáng điệu thật không tiện "Ngươi là đạo lữ của Giang huynh, có thể giúp chúng ta xác nhận việc tối qua Giang huynh vẫn ở trong phòng được hay không?"


___


Nếu bạn trân trọng một người, bạn sẽ bao che cho khuyết điểm người đó mắc phải, chấp nhận mọi thứ thuộc về người đó, dù là sai trái hay lỗi lầm; hay sẽ cố gắng muốn đưa người đó về chính đạo, cho dù phải tổn thương người đó?


Nếu là bạn, bạn chọn phương án nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play