Phần kích thích nhất của một buổi hôn lễ là gì?


Bái thiên địa?


Chúc rượu?


Động phòng???


Nầu nầu nầu!!!!


Kích thích nhất chính là đang thành hôn thì có biến.


Nào, chúng ta cùng phá lễ kết hôn với phản diện pháo hôi nào!!!


______


Theo đúng quy củ Lam thị, tông chủ và đạo lữ phải tự mình leo hết chín trăm chín mươi chín bậc đá kia, như một lời hứa đồng hành suốt đời, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Giang Trừng đối với việc này chẳng khác đi tản bộ tiêu cơm là mấy, một bên ngắm cảnh, một bên khẽ hỏi: "Lam tông chủ, ngươi cho rằng kẻ chủ mưu ngày hôm nay có lộ diện hay không?"


"Ta cũng không rõ" Lam Hi Thần cũng nhẹ giọng đáp lại "Dù sao ta và thúc phụ cũng đã tăng cường canh phòng. Nếu hắn dám tới, chúng ta có thể lập tức tóm gọn. Người mà Giang tông chủ phái tới hỗ trợ cũng đã được sắp xếp vào vị trí."


Giang Trừng gật đầu hài lòng, không tiếp tục nói chuyện nữa.


Theo đúng gia quy, đáng lẽ hai người trước hết phải đi tới Từ Đường xin chứng giám mới quay lại đại sảnh đường hành đủ đại lễ ba quỳ chín lạy. Tuy nhiên, Giang Trừng tự nhận hôn lễ này chỉ là một cái bẫy dụ địch, hắn không phải đạo lữ chính thức của Lam Hi Thần, đương nhiên không đủ tư cách bước chân vào Từ Đường Lam gia. Lam Khải Nhân đồng ý miễn đi việc tới Từ Đường, cả hai lập tức đi tới đại sảnh hành lễ.


Trong suốt quá trình bái thiên địa, Giang Trừng luôn đứng ngồi không yên. Tiên môn bách gia đều tụ tập ở kia, nếu có kế hoạch gì nhằm vào hắn, giờ phút này chẳng phải là thuận tiện nhất sao? Thế nhưng, tới khi tiếng hô "Lễ thành" vang lên, vẫn không có chuyện gì xảy ra hết.


Cả người Giang Trừng lúc này đều bồng bềnh tựa như bước trên mây vậy. Hắn cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì xảy tới. Có lẽ, hắn cần một biến cố, một biến cố để chứng minh rằng mình kết thân với Lam Hi Thần không phải là thí thân làm chuyện vô ích. Hắn ghét cái cảm giác bị người khác sắp đặt, nhất là đây còn là sắp đặt chung thân đại sự cả đời. Nhưng nếu hung thủ cứ vĩnh viễn ẩn sau màn, hắn phải làm cách nào để tìm ra?


Mải suy nghĩ khiến cho Giang Trừng phản ứng chậm hơn hẳn ngày thường, tới khi Lam Hi Thần nhét vào tay hắn một chén trà, đứng lên tiếp đón chúc mừng từ các gia tộc khác, hắn mới giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ vô định.


Cầm theo chén trà trên tay, hắn bước lên một bước, đứng bên cạnh Lam Hi Thần, còn chưa kịp nghe cho xong lời chúc tụng, thì một tiếng cười khả ố bỗng nhiên vang vọng khắp nơi.


Mọi người đổ dồn mắt về phía cửa, chỉ thấy Du tông chủ của An Lục Du thị chầm chậm bước vào, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, tựa như có chuyện vui lắm, hồ hởi nói to: "Giang tông chủ, Lam tông chủ, bỏ lỡ đại lễ, xin thứ lỗi!"


Gã vừa bước chân vào, Giang Trừng liền cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn là chốn tiên cảnh cũng bị hắn làm cho nhiễm thêm vài phần tục khí, liền cau mày lên tiếng: "Hôn lễ của ta mà Du tông chủ còn mừng hơn cả ta, quả nhiên coi Giang mỗ như con cháu trong nhà. Ta ở đây lấy trà thay rượu kính ngài một ly cảm tạ."


Tông chủ của An Lục Du thị lại cười, gương mặt đầy mỡ rung động theo tiếng của gã, cất giọng: "Nào dám, nào dám, cất công làm được tới mức này, cuối cùng cũng như ý nguyện được liên hôn với Lam gia, ngài hẳn phải là người mừng nhất ở đây chứ, Giang tông chủ?"


Lời này của gã, cả một đại sảnh đường đều nghe rõ. Cử động của mọi người cứng lại, nhất tề đổ dồn ánh nhìn về phía gã, chỉ có Giang Trừng là bật cười khẩy.


Thứ hắn mong đợi nhất buổi lễ, cuối cùng cũng đến rồi!


Giang Trừng tung vạt áo, quay lại vị trí chủ tọa ban nãy của mình và Lam Hi Thần, ngồi xuống, nhấc chén trà lên thưởng thức nó, không mặn không nhạt đáp lời: "Ồ, lời này Du tông chủ có ý gì, xin rửa tai lắng nghe."


"Nếu đã vậy, trước mặt tiên môn bách gia, ta cũng không vòng vo nữa" An Lục Du thị tông chủ quay ngoắt thái độ, gỡ bỏ vẻ giả lả tươi cười kia, chỉ thẳng tay vào mặt Giang Trừng "Giang tông chủ, ngươi chính là kẻ đứng sau, bày ra tất cả, ép Lam gia phải liên hôn với ngươi, không phải sao?"


Một câu nói của gã thành công khiến cả đại sảnh đường chết lặng. Lam Hi Thần cau mày, hiếm khi dùng loại ngữ khí lạnh như băng mà lên tiếng: "Du tông chủ, nay là ngày vui của ta. Ngài ở trong hôn lễ của ta, nên thận trọng lời nói hơn mới phải."


"Lam tông chủ, thứ cho ta nói thẳng, ngài là người tốt, nhưng người tốt quá dễ bị kẻ tiểu nhân lừa gạt. Ngài còn chưa rút ra được kinh nghiệm sao?"


Ngụ ý của gã đang nói tới chuyện gì, mọi người đều rõ. Cả khuôn mặt của Lam Hi Thần phút chốc trở nên tái nhợt, ngay cả nụ cười thường trực cũng tan biến. Từ vị trí của mình, Giang Trừng vẫn ngồi yên, khẽ xoay chén trà giữa những ngón tay, như một kẻ nhàn nhã đang quan sát chuyện cười thiên hạ, một chút cũng không giống kẻ đứng trong tâm điểm của chỉ trích.


Chẳng ai ngờ, người lên tiếng phá vỡ cục diện đầy khó xử này lại là Lam Khải Nhân. Lão tiên sinh ngồi thẳng người ở vị trí trưởng bối, giọng nói chậm rãi, rành mạch, toát lên vẻ không giận tự uy: "Du tông chủ, việc này không thể nói bừa. Mời ngài đưa ra bằng chứng. Bằng không, Giang tông chủ dù sao cũng đã là người của Lam thị chúng ta, nếu có người dám động tới Giang tông chủ, chúng ta nhất định cũng sẽ không để yên."


Lam Khải Nhân cũng đã lên tiếng, mọi người đều lục tục quay trở lại vị trí ngồi nhà mình, chờ xem kịch hay. Kim Lăng đứng bên Giang Trừng, khẽ đặt tay lên vai cậu mình. Giang Trừng chỉ đơn giản quay lại, cho cháu trai một ánh mắt trấn an, cũng nhắc nhở hắn quay lại vị trí của Kim thị.


Chờ mọi người an vị, Du tông chủ mới lên tiếng: "Lam tiên sinh, ngài trước nay chính trực có tiếng, gia quy Lam thị cũng nghiêm cấm nói dối. Vậy, trước mặt mọi người, ta xin mạn phép hỏi ngài, tờ hôn thư phát cho tiên môn thế gia là do ngài tự tay viết đi thật sao?"


Tầm mắt của mọi người từ Du tông chủ dồn hết về phía Lam Khải Nhân. Lam tiên sinh gặp biến không nao núng, lập tức đáp: "Quả là không phải ta gửi đi."


Đáp án này khỏi phải nói, giống như một mồi lửa quăng vào giữa đám dầu, khiến cho phút chốc, toàn bộ sảnh đường đều dậy lên tiếng xì xào. Ngụy Vô Tiện từ đầu tới cuối buổi lễ vẫn luôn ẩn mình trong một góc, sợ sự xuất hiện của mình khiến Giang Trừng không thoải mái, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những gì tình cờ nghe được từ lá Gián Điệp Phù kia.


"Ngươi cùng mọi người cứ án binh bất động, đừng làm gì bứt dây động rừng. Nên nhớ, thời cơ chưa tới, nếu các ngươi lộ ra ngoài, thì không chỉ các ngươi chết, Vân Mộng Giang thị cùng ta đều sẽ chôn cùng. Hiểu chưa?"


Hôm nay, từ lúc Du tông chủ bước chân vào sảnh đường, cảm giác bất an trong hắn càng lúc lại càng dâng cao. Quả nhiên, trực giác của hắn vẫn chưa từng lừa người!


"Lam tiên sinh không gửi thư đi, vậy, ngài nói coi, ai là người có động cơ gửi hôn thư đi nhất?"


Du tông chủ lớn tiếng chất vấn Lam Khải Nhân, nhưng ánh mắt một mực dán về phía Giang Trừng, hùng hổ đanh thép. Lam lão tiên sinh liếc nhìn vẻ thản nhiên ung dung của Giang Trừng phía kia một chút, rành mạch đáp lời: "Không có chứng cớ, tuyệt không hàm oan người khác."


"Ngài không thừa nhận thì mọi người ở đây cũng đều hiểu. Giang thị cùng Lam thị liên hôn, có lợi nhất, không phải chính là nhà họ Giang sao? Hơn nữa, Giang Trừng từng là học trò của Lam tiên sinh, ta nghe nói, năm xưa hắn, Ngụy Vô Tiện cùng Nhiếp Hoài Tang thường bày trò đố nhau giả bút tích của Lam tiên sinh xem ai giống nhất. Về mặt này, Giang tông chủ đúng là, aiiii... thiên phú dị bẩm!"


Ngụy Vô Tiện nghe tới chuyện xưa, nhất thời toàn thân run rẩy, tựa hẳn vào người Lam Vong Cơ bên cạnh. Giang Trừng quả thật về phương diện bắt chước bút tích người khác vô cùng tài năng. Năm xưa, hắn cùng Nhiếp Hoài Tang nhiều lần nhàm chán đều đòi Giang Trừng bắt chước chữ viết người khác rồi cùng bình phẩm giải khuây. Chữ của Lam Vong Cơ, của Xích Phong Tôn, của Lam tiên sinh... tất cả Giang Trừng đều có thể dễ dàng giả theo. Có điều, chuyện này vốn chỉ là trò vui trong lúc rảnh rỗi của bọn hắn thuở thiếu thời, ai lại đem ra chống lại Giang Trừng như vậy?


Ngụy Vô Tiện theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang. Lập tức, gia chủ Nhiếp thị cười khổ, giấu nửa khuôn mặt sau chiếc quạt, lên tiếng: "Mọi người đừng nhìn ta làm gì, ta không biết, ta không biết, ta thực sự không biết!"


Nhiếp Hoài Tang phủi tay không quản, Du tông chủ giả lả cười, quay sang Ngụy Vô Tiện tái nhợt đứng ở một góc: "Chuyện này có đúng không, Di Lăng lão tổ?"


Lam Vong Cơ liếc nhìn đạo lữ của mình, rồi lạnh lùng nhìn thẳng Du tông chủ, hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng. Đúng lúc này, một tiếng "Cạch" thanh thúy vang lên, thu hút mọi người. Giang Trừng cuối cùng cũng chịu bỏ chiếc chén trên tay xuống, hơi ngước mắt lên, nhìn một vòng quanh đại sảnh, rồi dừng ánh mắt tại chỗ Du tông chủ, mỉm cười: "Nói ra thật xấu hổ, quả đúng là ta có chút tài mọn này. Nhưng ta làm được thì người khác cũng làm được, ngươi có bằng cớ gì chứng minh là chính ta làm, nếu có, cứ lấy ra, ta rất mong chờ!"


Du tông chủ hiếm thấy một lần không nao núng trước vẻ tiếu lý tàng đao của Giang Trừng, trợn mắt nhìn hắn: "Người khác có thể làm, nhưng họ không có động cơ. Lại nói, Giang tông chủ, ngươi cùng Lam tông chủ song tu, chẳng phải vì người bị trúng Tán Linh Thảo hay sao?"


Ánh mắt của Giang Trừng khi vừa nghe ba chữ "Tán Linh Thảo" liền lóe lên một chút. Nhưng hắn vẫn trấn định như thường, một bộ ngồi im tùy ý Du tông chủ nói hết.


"Quan tài song tôn được phong ấn tại miếu Quan Âm, tới tận hôm khai quan mới được Lam tông chủ giải trừ phong ấn, vậy tại sao trên hung thi của Kim Quang Dao lại có chứa Tán Linh Thảo? Nếu hắn trữ sẵn Tán Linh Thảo trên tay từ lúc còn sống, tại sao không dùng để đối phó với các ngươi hòng dễ bề chạy trốn chứ? Vì vậy, đáp án chuẩn xác chính là, Giang Trừng, ngươi lợi dụng Kim Quang Dao, tự khiến mình trúng Tán Linh Thảo, buộc Trạch Vu Quân không thể không song tu với ngươi!"


Mọi người ngồi ở đại sảnh lần đầu tiên nghe về vụ việc trúng Tán Linh Thảo, nhất thời còn đang chưa hết bàng hoàng, lại nghe kết luận của Du tông chủ, trên tay họ còn cầm trà mừng chưa kịp nguội đã gặp tình cảnh này, càng không biết nên khóc hay cười.


Lam Hi Thần ở bên cạnh cuối cùng cũng không thể im lặng không quản, lạnh lùng lên tiếng: "Du tông chủ, chưa có bằng cớ, mời cẩn trọng lời nói!"


Nhưng Giang Trừng lại điềm nhiên đưa tay ngăn hắn lại, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, gật gù: "Lời Du tông chủ nói, xét ra, nghe cũng rất có lý. Tuy nhiên, ta cũng có chút băn khoăn. Việc đào mộ song tôn là chuyện nguy hiểm, người ở hiện trường chỉ có ba người, ta, Nhiếp tông chủ cùng Lam tông chủ, ngươi nhờ đâu mà biết được tường tận như vậy?"


Giang tông chủ trước nay luôn như vậy, nhất châm kiến huyết, mọi người bị diễn biến câu chuyện xoay cho mòng mòng, ngoài há miệng trợn mắt ra theo dõi thì tuyệt không ai chen vào được câu nào! Chỉ có Nhiếp Hoài Tang là ngán ngẩm giương mắt lên, một lần nữa tuyệt vọng thốt ra: "Giang huynh, ngươi đừng nhìn ta. Ta cam đoan không phải ta. Ta không biết, ta không biết, ta thực sự không biết gì hết!"


Có điều, mọi người không ai rảnh coi hắn tấu hài. Tất cả đều tập trung vào Du tông chủ, nghe gã nói tiếp: "Giang Trừng, từ lâu ta đã cảm thấy ngươi hành tung bất định, cho người theo dõi ngươi nhiều lần. Ta thừa nhận, hành vi đó không xứng là quân tử, nhưng là, nhờ vậy mà phát hiện ra bộ mặt thật của ngươi, nghi ngờ của ta quả nhiên không sai! Các ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"


Dứt lời, Du tông chủ liền vứt một thân cây xanh ngắt xuống mặt đất. Trên thân cây phủ một lớp lông tơ màu bạc mịn màng, có hoa trắng xinh xắn. Ngoài ra, còn có một tua dây leo lá hình tim, lông thô ráp, phát ra mùi ngai ngái đặc trưng.


Tham dự hôn lễ rất nhiều người có nghiên cứu y thuật, vừa nhìn liền thốt lên: "Tán Linh Thảo và Dung Thụ Tán?"


Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân vừa thấy hai cây thảo dược nọ đều nhíu mày, nhìn sang phía Giang Trừng. Du tông chủ chỉ vào đám thảo dược trên mặt đất, hùng hồn kết luận: "Cái này là ta phát hiện ra trong khoảng rừng hoang trên địa bàn Vân Mộng. Nơi đó tập trung rất nhiều loại dược liệu quý giá, cũng như nhiều loại độc khó gặp. Giang tông chủ đã giăng kết giới để tránh tầm mắt người đời, kẻ nào chạm vào đó sẽ bị đẩy vào huyễn cảnh, đi lạc sang hướng khác. Từ khi Kim tiểu tông chủ chạm trán Mộc nhân ở bìa rừng, ta lấy làm lạ tại sao lại có thể có người dám ở trên đất Vân Mộng mà động tay động chân dưới mí mắt Giang Vãn Ngâm, trừ khi, mộc nhân là chính hắn nuôi! Chính vì vậy ta mới xoay quanh khu vực xuất hiện Mộc nhân mà tìm kiếm. Quả nhiên, cách đấy không xa phát hiện hiện tượng cứ đi tới sẽ gặp quỷ đả tường mà lạc đường. Ta nghi ngờ có người dùng cấm thuật ẩn giấu, mới mạnh mẽ đột phá cấm chế, các ngươi nói xem, phát hiện điều gì?"


Gã vừa nói vừa kéo toạc vạt áo trước ngực mình ra. Trên ngực phải rành rành in lên một dấu ấn cháy sém hình sen chín cánh còn mới.


Mỗi gia tộc tu tiên đều có bí pháp tạo kết giới riêng của mình, chỉ tông chủ các đời là làm được. Nếu mạnh mẽ dùng lực phá kết giới này, sẽ bị phản ngược lại, tạo thành một ấn ký bị bỏng khắc trên bề mặt da thịt, nhằm sau này dễ tìm ra kẻ phá hoại, diệt trừ hậu họa. Ấn ký này càng sâu, chứng tỏ bị linh lực dội lại càng mạnh, đồng nghĩa với kết giới được vị tông chủ nọ cực kỳ đặt tâm huyết vào. Nhìn vết thương trên ngực Du tông chủ, có thể thấy hắn chịu phản phệ, nội thương không nhẹ, nếu không kịp thời chạy chữa, chẳng mấy chốc sẽ vong mạng.


"Giang Vãn Ngâm ngươi, trước tiên dùng quỷ kế dành lấy sự ủng hộ từ Lam thị, sau lại lén nuôi độc dược muốn hủy hoại tu vi các thế gia khác, đặt cấm chế, nuôi Mộc nhân bảo vệ khu trồng độc dược. Ngươi muốn học theo Ôn thị, nhất thống tiên môn, trở thành tiên đốc, đúng không Giang Vãn Ngâm?"


Du tông chủ vừa dứt lời, "Choang" một tiếng, Ngụy Vô Tiện nãy giờ vẫn ngồi yên một góc cuối cùng cũng đứng bật dậy, đập nát chiếc chén trên tay. Tiếng đập đồ của hắn khiến cả sảnh đường đang lao xao lên vì kết luận của Du tông chủ lại một lần nữa lặng như tờ: "Du tông chủ, ngươi đừng ngậm máu phun người! Khi Kim Quang Dao vừa chết, Lam tông chủ bế quan, Nhiếp gia lực yếu, Kim thị chưa ổn định, nếu Giang Trừng muốn làm tiên đốc, thì hắn đã ra tay ngay từ lúc đó rồi, sao phải tự bày mưu tính kế hại người một vạn tổn mình tám trăm như ngươi nói? Hắn cùng lắm là muốn nghiên cứu chút thảo dược, tạo kết giới bảo vệ vườn thuốc của mình trên đất mình sống thì có gì sai? Ngươi tự ý xâm phạm tài sản của hắn, còn vu cáo hắn, ngươi có ý gì?"


Mắt thấy Ngụy Anh dường như sắp đứng lên cùng Du tông chủ đánh nhau đến nơi, Giang Trừng mới lạnh lùng cất tiếng. "Đủ rồi!"


Một câu này của hắn vang lên, tựa như sóng lớn quét qua đại sảnh, một tiếng động cũng lập tức không còn. Giang tông chủ đứng dậy, nhìn sang phía Ngụy Vô Tiện, không mặn không nhạt tiếp tục: "Ngụy công tử, đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng Lam tiên sinh cùng Lam tông chủ còn ở đây, ngươi tốt nhất đừng tiếp tục manh động."


Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng lạnh lùng nói một câu cảm ơn mình, dư vị còn khó chịu hơn cả người câm ngậm hoàng liên, đắng tới cháy lòng mà có miệng không thể nói. Giang Trừng bỏ qua hắn, quay sang Du tông chủ, tiếp tục: "Vườn thuốc Du tông chủ phát hiện, quả đúng là của ta. Có trồng thảo dược, cũng có trồng độc dược. Xưa nay Giang thị phát triển nhiều mảng kinh thương, nghiên cứu dược liệu cũng không có gì lạ. Để bảo vệ bí mật làm ăn, ta cũng không còn cách nào khác phải thiết kết giới. Du tông chủ phá kết giới của ta, theo lẽ thường là tội tự ý xâm phạm địa bàn gia tộc khác, chưa có bằng cớ còn hàm hồ vu oan ta nhiều tội danh lớn mật, tuy nhiên thứ nhất, ngươi cũng đã vì thế mà bị trọng thương, thứ hai, hôm nay là ngày vui, nể mặt Lam tiên sinh cùng Lam tông chủ, ta sẽ không truy cứu. Du tông chủ đừng nên chậm trễ việc chữa trị, thiếu thuốc men cứ nói với quản sự Giang Thành của chúng ta một tiếng. Chút thảo dược, Giang gia ta không thiếu."


Ngừng một chút, hắn quét ánh mắt lạnh lùng khắp đại sảnh, nửa cười nửa không:


"Các vị ở đây cũng đã nghe Du tông chủ đặt hiềm nghi về ta. Bức Lam thị liên hôn, lợi dụng Trạch Vu Quân, nuôi Mộc nhân, âm mưu bá chủ tiên môn. Tất cả các tội danh này, hắn đều chưa đưa ra được bằng chứng xác thực. Giang Vãn Ngâm ta có thể tự tin tuyên bố, các việc nêu trên, một việc ta cũng chưa từng làm. Ta xưa nay không quan tâm thị phi đồn đại về bản thân, nhưng tội trạng lớn như vậy, Giang gia ta nếu không làm rõ, các ngươi hẳn sẽ càng được đà lấn tới. Từ hôm nay, Giang Vãn Ngâm ta sẽ chính thức điều tra những chuyện này, tự trả lại thanh bạch cho mình. Trong quá trình điều tra, ta sẽ xin mời Lam tiên sinh cùng tông chủ các gia tộc cùng giám sát. Hiện tại, các ngươi có thể tin ta, cũng có thể không tin. Nếu ai tìm được bằng chứng xác thực xin mời cứ tới, ta rất hoan nghênh. Còn như không có bằng chứng, nếu để ta sau này còn gặp các ngươi loan truyền tin đồn ác ý, đừng trách ta hạ thủ vô tình!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play