Chân Tử An và Chân Tử Phong run lên, hai người nhất trí trả lời: "Phụ thân người yên tâm, chúng con nhất định sẽ không để phụ thân thương tâm."

Một màn này người ngoài nhìn vào, cỡ nào phụ tử tình thâm, nhưng chỉ có người trong cuộc bọn họ mới hiểu được, thật ra bọn họ trong lúc đó cũng không phải thâm tình gì, mà là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng.

Câu nói vừa rồi của Chân Hậu Đôn ẩn ý là, nếu Chân Tử An và Chân Tử Phong giống Chân Linh phản bội hắn, kết cục sẽ rất thảm.

Chân Tử An và Chân Tử Phong sao lại không hiểu được thâm ý trong đó chứ, Chân Hậu Đôn có một thân phận khác, bọn họ cực kỳ rõ ràng, lạnh lùng như hắn, bất kể là chuyện gì cũng có thể làm cho bằng được, giết con của mình đối với hắn mà nói, rõ ràng không tính là cái gì.

Chân Hậu Đôn nhìn hai người Chân Tử An, dường như vừa lòng trước sự sợ hãi của bọn hắn, hắn khẽ gật đầu, lập tức nói: "Tử An, Tử Phong, nghiệt chủng Chân Linh này không thể giữ lại, trong hai ngày ngắn ngủi, nó đã trừ khử hơn mười vị cao thủ của Thất Tinh lâu, mà ngay cả Hắc Phong một trong ba đại cao thủ cũng bị nó giết, nếu giữ lại nó, e là sẽ phá huỷ kế hoạch của chúng ta."

Chân Tử An ánh mắt ngoan độc nói: "Cha, người yên tâm, lúc này con đã nghĩ ra kế sách rất vẹn toàn, cho dù nó lợi hại, cũng không thể toàn mạng trở ra."

Ánh mắt Chân Hậu Đôn băng lãnh chợt loé, giương giọng nói: "Tử An, việc này giao cho ngươi xử lý, nhất định phải trong vòng ba ngày trừ khử nàng. Ngoài ra, đi thăm dò điều tra xem Chân Tử Mặc ở Mị Dạ Đế quốc có thân phận gì? Nếu cần, chúng ta cũng cần phải loại bỏ hắn."

Chân Tử An hơi nghi hoặc, sau đó đáp: "Vâng, phụ thân yên tâm, con nhất định làm hết sức, nhất định làm cho hai người này biến mất."

Chân Tử Phong đứng một bên im lặng nghe, ánh mắt giảo hoạt chợt loé rồi biến mất không ai nhìn thấy.

"Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi."

"Vâng, phụ thân."

Chân Tử An và Chân Tử Phong lui ra ngoài không bao lâu, một bóng đen cực nhanh nhảy vào, hắn vừa đến, cả phòng bị bao phủ giữa một tầng băng lạnh.

Chân Hậu Đôn thấy người tới, vẻ mặt trở nên kính cẩn nghe lời, hắn quỳ xuống hành lễ với hắc y nhân. "Thuộc hạ cung nghênh Thánh chủ."

"Đứng lên đi." Thanh âm hắc y nhân lạnh như băng không giống với giọng nói mà loài người có được, giọng nói như từ Địa ngục phát ra, âm u vô cùng kinh hãi, khiến người ta nghe xong trong lòng nảy sinh sợ hãi.

Thân hình hắn cao ngất, toàn thân mặc vải màu đen như bóng đêm, chỉ có hai mắt băng lãnh tuyệt tình lộ ra ngoài, ánh mắt tràn ngập ý khát máu ngoan độc, như bóng đêm vô biên vô hạn, toả ra hơi thở chết chóc rét buốt.

Chân Hậu Đôn đứng dậy, cúi đầu đứng bên phải hắc y nhân, thật cẩn thận hỏi han: "Thánh chủ, ngài hôm nay đến đây không biết là có chuyện gì?"

Hắc y nhân chưa từng nhìn Chân Hậu Đôn, giọng nói rét buốt lạnh lùng vang lên: "Chân Hậu Đôn, bản tôn cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu không thể mang đầu Nam Cung Cẩm đến gặp ta, ngươi chờ độc phát tán đi."

"Thánh chủ, có thể thư thả hai ngày không, thuộc hạ nhất định không làm Thánh tôn thất vọng." Sắc mặt Chân Hậu Đôn lúc này vô cùng tái nhợt, trong lòng bàn tay đầy mổ hôi. Thời gian ba ngày với hắn mà nói quá ngắn, Nam Cung Cẩm đâu phải dễ giết, hắn âm thầm bố trí lâu như thế, mà không giết được, ba ngày hắn thật sự không nắm chắc được bao nhiêu.

Hắc y nhân lạnh lùng vung tay áo, ánh mắt càng thêm lạnh lùng khát máu. "Ba ngày không đủ? Chân Hậu Đôn, hiện giờ Nam Cung Cẩm bị vương phi Chân Linh mà hắn bỏ rơi đả thương nặng, bản tôn đã điều tra qua, sáng sớm ngày mai Nam Cung Cẩm xuất phát đến vùng Minh Đông giải quyết tình hình hạn hán, ngươi thừa dịp này ra tay, nếu như vậy mà cũng không thể giết Nam Cung Cẩm, như vậy đầu của ngươi dùng để làm gì?"

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu, ba ngày sau nhất định mang đầu Nam Cung Cẩm đến cho người." Chân Hậu Đôn run rẩy quỳ xuống.

Thật lâu cũng không thấy hắc y nhân kia nói tiếp, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên, nhưng đại sảnh lúc này, đâu còn thân ảnh của hắc y nhân nữa, hắn đã sớm rời đi.

Chân Hậu Đôn thả lỏng tinh thần, lập tức hít thở một hồi. Ba ngày, hắn chỉ có thời gian ba ngày...

Khi Chân Linh trở lại Phượng Nghi lâu, đã là lúc chạng vạng, trời chiều như máu, đem Phượng Nghi lâu tắm giữa ánh sáng mờ, bóng dáng tím nhạt của nàng đi vào.

Thi thể đám người Cố Nghĩa Cố Phàm đã được xử lý, vết máu trong đại sảnh cũng được lau rửa sạch sẽ, mọi thứ đều khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, nếu không phải nàng ngửi thấy trong không khí vẫn như cũ toả ra mùi máu tươi rất nhẹ, nàng còn tưởng rằng tất cả chuyện xảy ra giữa trưa đều là giấc mơ.

Các cô nương thấy nàng cũng thản nhiên tiếp đón, đối với mọi chuyện phát sinh hôm nay, các nàng hình như không nhớ rõ, sắc mặt mỗi người đều bình thường, không hề hinh hãi như lúc giữa trưa.

Chân Linh đi qua đại sảnh, trở lại Phượng Tê cư.

Mới vừa vào trong phòng, Bích Ba vội vàng nhào tới, gắt gao ôm nàng. "Ô ô... người đi đâu vậy? Vì sao lại đi cả nửa ngày, nô tì, nô tì còn tưởng đã xảy ra chuyện gì..."

Bích Ba nhào vào lòng Chân Linh khóc như mưa.

"Ta không sao, làm Bích Ba lo lắng rồi, giữa trưa Hoa tỷ tới tìm ta đi tập múa, lúc đi vội vàng thấy ngươi ở trong nhà, cho nên chưa kịp nói một tiếng với ngươi, được rồi, đừng khóc." Chân Linh nhìn mặt Bích Ba đang khóc, đáy lòng mềm mại tràn đầy ấm áp.

"Người làm nô tì sợ muốn chết, còn cho là người xảy ra chuyện, nô tì chạy đi tìm khắp Phượng Nghi lâu, cũng không thấy bóng dáng, hỏi tất cả mọi người trong lâu đều nói không biết, nô tì, nô tì nghĩ..."

“Ngươi cho là gì chứ? Nghĩ rằng ta sẽ không trở về nữa hay sao? Bích Ba, từ này về sau đừng có đoán mò nữa, ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi, mặc kệ ngươi ở lại chỗ này đâu”. Chân Linh dịu dàng lau nước mắt cho Bích Ba.

“Tiểu thư, người rốt cục là đã đi đâu? Nô tì đã tìm khắp Phượng Nghi lâu mà không tìm thấy người”. Bích Ba vừa khóc vừa hỏi dồn. Nàng muốn biết tiểu thư đã đi đâu, chứ không nếu lần sau tiểu thư lại rời đi mà không nói với nàng một tiếng, thì nàng biết đi đâu tìm người đây?

Chân Linh nhìn Bích Ba, vừa mới định mở miệng nói, thì lại bị Hoa tỷ đang đi tới ngắt lời.

Hoa tỷ nhìn Chân Linh, thần sắc có chút nghiêm trọng. Nàng bước tới trước mặt Chân Linh, liếc nhìn Bích Ba một cái, sau mới nói: “Anh Túc, chủ nhân tìm ngươi, ngươi mau đi theo ta”.

“Tiểu thư…”

“Hoa tỷ, ta đi theo ngươi liền đây”. Nói xong, Chân Linh quay đầu nhìn Bích Ba, nhỏ giọng nói: “Không cần lo lắng cho ta đâu, ta đi một chút rồi sẽ trở về”.

“Vâng ạ”. Bích Ba vẫn đang nức nở, nghe thế liền gật đầu.

Hoa tỷ lại liếc nhìn Bích Ba một lần nữa, sau đó liền đem theo Chân Linh mà bước ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play