Cẩm Vương phủ.
Nam Cung Thần mặc trường bào đẹp đẽ quý giá, mũ mão bằng vàng, dáng người diêm dúa lẳng lơ, hướng về phía phòng Nam Cung Cẩm mà đi đến. Hắn thong thả bước đi, phát ra luồng khí lạnh lùng của bậc quân vương, làm cho người ta chẳng dám nhìn.
Hắn đầy cửa đi vào phòng Nam Cung Cẩm, ánh mắt đưa đến nhìn nam tử tái nhợt tiều tụy đang nằm trên giường, ánh mắt hắn đột nhiên lại hiện lên sự đau lòng. Mới hai ngày ngắn ngủi trôi qua, Cẩm như thế mà lại bi thương tuyệt vọng đến thế sao? Hắn yêu Chân Linh khắc sâu tận xương tủy sao?
Nam Cung Cẩm cảm giác được có người đang bước vào, ánh mắt bi tuyệt thản nhiên liếc qua nhìn một cái, thấy Nam Cung Cẩm đứng đó, bèn lạnh nhạt nói một câu. “Hoàng huynh, người đã đến rồi!”. Thanh âm lộ ra một nỗi trống vắng, cứ như thần trí đều đã trôi lạc phương nào, khiến cho người ta nghe xong lại sinh ra phiền muộn.
Nam Cung Cẩm lúc này, không còn cái lạnh lùng vô tình như trước kia nữa, không còn là Cẩm tôn quý nữa. Hắn như thế, chỉ là một nam tử khổ vì tình mà thôi.
Hai mắt Nam Cung Thần lộ ra sự nhu thuận hiếm thấy, hắn đến gần chiếc giường nhỏ phía trước, nhẹ nhàng mà nói: “Cẩm, nàng đối với đệ thật sự quan trọng như vậy sao?”.
Cẩm, nếu có một ngày đệ biết ta lợi dụng nàng, đệ có oán hận ta hay không? Câu kế tiếp, Nam Cung Thần chỉ dám hỏi thầm trong lòng.
Mặt Nam Cung Cẩm tái nhợt, bi thương mà cười. Hắn mất đi thứ mà hắn trân quý biết bao, cho dù sau này hắn có cố gắng thế nào, cũng sẽ chẳng bù đắp được lỗi lầm ngày đó. Hắn không có cơ hội nữa, thì làm gì còn cái gọi là quan trọng hay không chứ?
Nam Cung Thần nhìn Nam Cung Cẩm bi thương cười mãi không thôi, trong lòng tự có đáp án. Mà hắn, cũng kiên trì không buông thả cơ hội này, vì ai cũng không được. Hắn cố gắng nhiều năm như vậy, mới có một cơ hội có thể nắm lấy mà đánh vào Dạ Đế. Nên bất luận là vì lí do gì, hắn cũng không buông thả. Bất luận là người nào, hắn cũng không buông ra. Cho dù là vì Cẩm đi chăng nữa.
Ánh mắt Nam Cung Thần bất chợt mất đi vẻ lo lắng, ánh mắt lóe lên bị thu về rất nhanh. Sau đó, Nam Cung Thần nói: “Cẩm, ta sai người mang tuyết sâm ngàn năm từ An Từ Quốc về cho đệ, đệ uống nó, đối với thương thế trên người, sẽ có vài phần công dụng”.
Công công phía sau Nam Cung Thần bưng bát thuốc đi lên, đưa cho Nam Cung Thần cầm lấy.
Nam Cung Thần đỡ lấy bát thuốc, ánh mắt liếc nhìn công công đó một cái, ý bảo hắn lui ra.
Công công kia biết ý, cúi đầu lui ra.
“Hoàng huynh, cảm ơn người”. Nam Cung Cẩm không khéo trong việc biểu đạt tình cảm, nhưng đối với Nam Cung Thần, hắn luôn cam tâm tình nguyện bị thương thay cho Nam Cung Thần. Hắn không biết dùng lời nói để biểu lộ tình cảm, nên người ngoài nhìn vào lại nghĩ hắn băng lãnh vô tình. Nhưng Nam Cung Thần biết, Nam Cung Cẩm không giống như vể ngoài vô tình đó, giấu trong chiếc mặt nạ vô tình lạnh lẽo là một Nam Cung Cẩm rất tình cảm.
Đối với chuyện tình cảm của Chân Linh, hắn chính là lo sợ không phải là thật, nhưng mà khi đã nhận ra, thì lại không thể kìm nén được. Để cho đến nông nỗi này, một phần, cũng là do tính cách của hắn mà ra.
Nam Cung Thần nhẹ nhàng lấy chén thuốc trong tay Nam Cung Cẩm, dịu dàng nói: “Cẩm, thương thế trên người đệ phải nhanh chóng lành đi. Tình hình vấn nạn vùng Minh Đông ngày càng nghiêm trọng rồi. Lần trước đã phát giác ra chuyện quan lại tham ô, lại thêm chuyện lương thực phân xuống cũng đã được phân chia hết rồi. Quốc gia không thể nào tìm đâu ra nguồn lương thực nhiều như vậy, mà lương thực thu hoạch năm nay lại kém hơn năm trước rất nhiều, cung quân doanh vốn đã không đủ rồi, chuyện cứu tế căn bản là không thể được”.
Nam Cung Cẩm vừa uống chén thuốc xong, nghe được từ chính miệng Nam Cung Thần tình hình tai ương nghiêm trọng như thế, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, không tránh được liền rùng mình mấy cái. Mấy ngày nay hắn vì Chân Linh nên quên mất chuyện này, xem ra sau này hắn nên bận rôn một chút, làm cho mình tạm thời quên đi bi thương này mới được.
Hắn buông chén thuốc, đạm thanh nói: “Hoàng huynh, ngày mai đệ phải đi vùng Minh Đông một chuyến, đối với tình hình hạn hán đã có phương án hóa giải rồi”. Dứt lời, trong đầu Nam Cung Cẩm hiện lên hình ảnh nàng nói chuyện với hắn đêm đó.
Nàng một thân mặc váy dài mộc mạc, ngồi yên trên xe lăn, điềm tĩnh đến lạnh nhạt, như một hang sâu u tối, làm cho hắn sa vào cơn mê, nguyện chí từ này về sau mãi hôn mê không tỉnh lại.
Một mảnh biến hóa không ngừng. “Cẩm, Cẩm…”. Nam Cung Thần nhìn Nam Cung Cẩm xuất thần, gọi hắn vài lần cũng không thấy có phản ứng, bèn đưa tay lay lắc hắn.
Nam Cung Cẩm hoàn hồn, nhận thức được mình lại vì nàng mà xuất thần một lần nữa, không tránh khỏi nở một nụ cười ảm đạm. “Hoàng huynh, chuyện gì?”.
Nam Cung Thần nhìn Nam Cung Cẩm, trong lòng biết hắn vì sao xuất thần, chắc hẳn là lại nhớ nàng.
Chẳng qua hắn chẳng tiện nói toạc ra, lập tức dời sự chú ý của Nam Cung Cẩm qua chỗ khác: “Cẩm, hạn hán vùng Minh Đông thật sự có biện pháp xử lí thật sao? Rốt cuộc là biện pháp gì?”. Nam Cung Thần đối với biện pháp này thì tò mò vô cùng. Vùng Minh Đông hằng năm đều bị hạn hán nghiêm trọng, nếu thật sự mà có thể đưa ra biện pháp xử lí được, thì Tấn Nam Vương triều của hắn từ này về sau sẽ càng cường đại hơn, dân chúng sẽ càng thêm yên ổn hơn.
Nam Cung Cẩm lập tức đem toàn bộ biện pháp của Chân Linh nói ra cho hắn biết. Nam Cung Thần nghe xong, cũng hiện lên vẻ kinh sợ. Đến tột cùng, làm sao có thể nghĩ ra một biện pháp như thế được chứ? Hay, thật sự là rất hay. Kể từ nay, vấn đề hạn hán này xem như đã được giải quyết, hơn nữa sẽ mang lại cho Tấn Nam Vương triều vô số thuận lợi cùng tiền tài.
Nam Cung Thần kích động, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Cẩm mấy cái. “Cẩm, đệ lập công lớn này, ta nhất định sẽ tưởng thưởng cho đệ thật tốt. Đệ muốn cái gì, huynh nhất định sẽ đoạt về cho đệ”. Lời này ý tứ tuy mịt mờ, nhưng hai người đều hiểu rõ thâm ý trong đó.
Ý tứ trong lời Nam Cung Thần chính là, nếu đệ muốn có Chân Linh, huynh cũng sẽ thưởng Chân Linh cho đệ.
Lòng Nam Cung Cẩm đau đớn, khẽ thở dài. "Hoàng huynh, thật ra biện pháp này là nàng nghĩ ra được, hoàng huynh, có phải nàng thật đặc biệt hay không?"
Nam Cung Thần chấn động, hai mắt hiện lên kinh ngạc. Hắn đương nhiên biết nàng trong lời Nam Cung Cẩm chính là Chân Linh, không ngờ được nàng lại có thể tài trí như thế, có thể nhìn thấy toàn bộ Tấn Nam Vương triều không một ai có thể nghĩ ra được biện pháp ứng đối, nàng không những có thể đem hạn hán năm nay giải quyết, còn thay Tấn Nam Vương triều mang đến nguồn của cải vô giá như vậy.
Ruộng bậc thang, guồng nước, núi cao cũng có thể tạo ra lương thực, điều này đối với Tấn Nam Vương triều mà nói, là nguồn tài nguyên vô tận quý giá nhất.
Nhưng mà giây tiếp theo, ánh mắt hắn lại như mũi nhọn, lạnh băng. Nữ tử như vậy, nếu hắn không thể sử dụng cho Tấn Nam Vương triều, nếu không lưu lại quốc gia, mà lại đưa cho đối thủ, để cho Dạ Đế có được nàng, chỉ sợ càng thêm khó đối phó.
Nam Cung Thần tâm tư hung ác, thậm chí nảy sinh ý nghĩ loại bỏ Chân Linh.
Trên mặt, hắn cười như không có việc gì, nói với Nam Cung Cẩm: "Nữ tử như thế, đúng là đặc biệt, Cẩm, không nói nữa, giờ không còn sớm nữa, nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai hoàng huynh tới tiễn đệ đi."
Nam Cung Cẩm gật đầu, nhìn Nam Cung Thần rời đi.
Thời điểm bước ra khỏi Cẩm vương phủ, Nam Cung Thần cũng không trực tiếp quay về hoàng cung, mang theo hắc y nhân, nhảy khinh công về hướng Tây Nam...