Chân Linh nhìn Nam Cung Cẩm như thế, hai tròng mắt không khỏi tối sầm lại. Tình cảm ư, trên đời này mọi thương tổn đều là do tình cảm mà ra.
Nàng thu lại mọi cảm xúc trong lòng, thản nhiên nói: “Nam Cung Cẩm, ngươi đi đi”.
Nam Cung Cẩm đau đớn cười, mặt tái nhợt chứa đầy sự cô đơn. Hắn nâng thân mình, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dần bình tĩnh mà nhìn về phía Chân Linh. Hắn dùng thanh âm mềm mỏng nhất mà nói một câu: “Linh nhi, cuộc đời này ta sẽ mãi đợi nàng, sẽ đợi cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý mới thôi…”.
Nói xong, mang theo một thân bi ai thống khổ, cô độc mà rời bước.
Chân Linh nhìn theo bóng dáng Nam Cung Cẩm đang rời đi, nhất thời phát sinh suy nghĩ miên man.
Tư Đồ Minh nhìn Chân Linh, nội tâm cũng tràn đầy xúc cảm. Hắn sẽ phải cố gắng thật nhiều, chỉ hi vọng đời này sẽ không bắt hụt nàng thêm một lần nữa.
Hai người từ lúc nhìn Nam Cung Cẩm rời đi xong, liền sa vào trầm mặc, không nói lời nào nữa. Chân Linh đứng đó hồi lâu, cuối cùng mới thản nhiên cất tiếng: “Tư Đồ công tử, thời gian không còn sớm, ta xin phép đi trước”.
Tư Đồ Minh gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn Chân Linh.
Chân Linh không để ý đến ánh mắt của Tư Đồ Minh, quay đầu đi ra ngoài.
Khi quay về đến phòng, Bích Ba đã sớm đi ngủ rồi. Chân Linh nhìn vẻ mặt bình an đang ngủ của Bích Ba mà cười thật nhẹ. Ở nơi này, chắc cũng chỉ có mình Bích Ba là có tâm đơn thuần đến thế mà thôi. Hi vọng, nàng sẽ mãi đơn thuần như thế.
Hôm sau, danh tiếng của Anh Túc cô nương đã vang vọng khắp cả Ngân Nguyệt đại lục. Lấy một ngàn vạn lượng hoàng kim để xem một điệu múa đích thực là một cái giá trên trời. Danh tiếng khiến nàng trở thành thiên hạ đệ nhất hoa khôi, nổi khắp thanh lâu, vang động không ngừng.
Nét mặt biến hóa theo thứ bậc*. Chân Linh cư nhiên mặc một thân tử sa, sáng sớm đã mang theo Bích Ba đến nơi ở cao cấp nhất của các cô nương trong Phượng Nghi lâu, Phượng Tê cư.
(*Nguyên bản là “Hóa diện thượng hóa hoa hóa hạ” – Dịch nghĩa: Hóa diện thượng = Trên mặt thay đổi, Hóa hoa = Thay đổi đến chóng mặt, Hóa hạ = Thứ bậc thay đổi – Nguyên câu có nghĩa là “Thứ bậc thay đổi, nét mặt cũng thay đổi muôn hình vạn trạng”. Cái này thực sự không thể dịch cho sát nghĩa vì trình Hán Việt nông cạn của ta. Các nàng thông cảm nha).
Đã có thân phận mới cũng khá lâu rồi mà Bích Ba mãi vẫn không thể thích ứng nổi.
“Tiểu thư, người vì cái gì mà lại ở trong này làm hoa khôi chứ? Tiểu thư chỉ cần nhờ Đại công tử mang theo người mà rời đi là được mà. Đại Công tử nếu biết tiểu thư ở thanh lâu làm trò cười, nhất định sẽ rất là đau lòng”.
“Bích Ba, dọn dẹp giường lại một chút đi”.
“Tiểu thư hãy nghe nô tì nói hết đã! Tiểu thư thật sự không thể ở lại thanh lâu. Đại công tử…”.
“Được rồi Bích Ba! Ta hiểu được ý của ngươi, chỉ là với tình cảnh trước mắt của chúng ta, nếu không lưu lại thanh lâu thì phải đi như thế nào đây? Ngươi hãy cứ yên tâm, ta biết chừng mực mà, thanh lâu tuyệt đối không phải là nơi cuối cùng để ta dung thân, nó chỉ là nơi ẩn thân rất tốt mà thôi”. Chân Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định.
Hiện giờ đối với thân phận của nàng, Nam Cung Cẩm cũng đã biết hết. Nhưng hắn đang lo ngại sự xuất hiện của Tư Đồ Minh nên mới không dám công khai mà đoạt nàng về. Trong khoảng thời gian này, nàng có thể bồi dưỡng thể lực của mình thật tốt rồi.
Bích ba biết, một khi tâm Chân Linh đã quyết định thì mọi chuyện sẽ không thay đổi. Tuy nàng cảm thấy thật ủy khuất (oan ức) cho Chân Linh, nhưng nàng cũng chẳng nói nhiều nữa, mà quay người đi thu dọn giường.
Chân Linh ngồi trước bàn, mở bản đồ ra mà chuyên tâm nghiên cứu địa hình ở khắp Ngân Nguyệt đại lục.
Ngay lúc nàng coi cũng gần như hết tấm bản đồ, thì thấy thân ảnh Hỏa tỷ đi vào phòng.
“Anh Túc, ngươi theo ta ra đây một chút. Cố Phàm dẫn theo rất nhiều người đến, chỉ đích danh ngươi phải múa cho hắn xem một khúc. Ta đã cho người cản hắn, nhưng phỏng chừng chắc cũng chẳng cản được bao lâu nữa đâu”. Hoa tỷ nói, vẻ mặt chứa đầy sự lo lắng.
Chân Linh thu hồi tấm bản đồ trên bàn lại, nhướn mày ngạc nhiên. Hoa tỷ vì cái gì lại đến tìm nàng? Niếp Minh Liệt đâu? Đám người Tư Đồ Minh đâu?
Hoa tỷ nhìn Chân Linh đang ngạc nhiên, biết nàng đang rất thắc mắc, lập tức liền nói. “Anh Túc à, chủ tử đã rời đi từ tối hôm qua rồi. Một năm chủ tử chỉ ở lại Phượng Nghi lâu bất quả chỉ vài ngày mà thôi, nên việc lần này ta cũng chẳng có chủ ý gì. Chỉ mong không náo loạn quá, cho nên mới tìm tới ngươi để thương lượng đối sách thích hợp”.
Chân Linh nghe Hoa tỷ nói xong, thì hiểu ra rằng chủ tử trong lời Hoa tỷ chính là Niếp Minh Liệt chứ không phải là Tư Đồ Minh. Xem ra Hoa tỷ cũng không biết Tư Đồ Minh mới thật sự là chủ tử của bọn họ.
“Được rồi, Hoa tỷ, chúng ta cùng nhau ra ngoài xem sao”. Chân Linh lạnh nhạt nói.
Hoa tỷ liền vui vẻ, lập tức mang theo Chân Linh cùng đi ra ngoài.
Ở phía bên kia Đại đường, Cố Phàm vận một thân kim hoa phục, trên mặt là nét cười thập phần vô lại. Thấy Chân Linh một thân vận tử sa đang đi tới, ánh mắt lập tức sáng rực rỡ, bày ra bộ dạng mê đắm mà ngắm nhìn Chân Linh.
“Anh Túc cô nương, tối hôm qua ta đã được chiêm ngưỡng kỹ thuật nhảy của cô nương, bỗn thiếu gia thiệt là tam sinh hữu hạnh* a~~~”. Cố Phàm phe phẩy quạt thật phong lãng, ánh mắt sỗ sàng chăm chú nhìn mảnh tử sa trên mặt Chân Linh, hận không thể lập tức đi đến đem miếng tử sa giật xuống, để được chiêm ngưỡng hình dáng tuyệt trần của mỹ nhân.
(*Tam sinh hữu hạnh – Hạnh phúc ba đời).
Ánh mắt Chân Linh chứa đầy sự lạnh lùng trong trẻo, hướng đến Cố Phàm mà nhìn, đáy lòng không khỏi lắc đầu. Cố Phàm này quả thực chính là cái đồ phá gia chi tử*. Cố Nghĩa vừa mới mất con gái, nếu nay lại biết được con trai mình ngang nhiên đến thanh lâu cướp người, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây?
(*Nguyên văn “Bại gia tử” – Ý là cái thứ lười biếng vô tích sự, coi tiền như rác).
Nghĩ như vậy, nên Chân Linh cười lạnh lùng, hướng về phía Cố Phàm mà bước tới.
“Cố công tử, chào buổi sáng a~~~”. Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, tựa làn gió thoảng, như làn mây bay, làm cho người ta nghe xong lại có cảm giác có chút mơ hổ trỗi dậy.
Cố Phàm nghe xong không tránh khỏi có chút thất thường. Hắn nhìn về phía Chân Linh đang đi tới, áp sát vào nàng mà nói. “Chào buổi sáng, Anh Túc cô nương”.
Chân Linh thản nhiên mà tránh đi, thanh âm ôn nhu tựa làn nước mà nói. “Không biết Cố công tử sớm như vậy đã đến đây là có chuyện gì?”. Thanh lâu bình thường đều mở cửa ban đêm, ban ngày lại chẳng có một bóng người qua lại.
Cố Phàm không nắm được tay mỹ nhân, không tránh khỏi có chút mất hứng. Thế nhưng khi nghe được thanh âm mê đắm lòng người của Chân Linh, mọi ủ rủ dường như tiêu tán hết, ánh mắt si mê cực độ mà nhìn nàng. “Anh Túc cô nương, hôm nay bản công tử tới là vì kỹ năng nhảy của cô nương. Cô nương chỉ cần vì bản thiếu gia mà nhảy một lần, nhất định ta sẽ không tiếc tiền mà xem”.
Ánh mắt Chân Linh chợt sáng lên, thanh âm thanh thúy trong trẻo trả lời. “Ồ, không tiếc tiền bạc ư? Không biết Cố công tử tính như thế nào mới là không tiếc? Đêm qua Cố công tử dường như cũng có ra giá thì phải, đúng rồi, Công tử ra giá cao nhiều hay ít vậy?”.
Cố Phàm không ngờ được Chân Linh thế mà lại nhắc chuyện đêm qua. Đêm qua hắn quả thật là mất hết mặt mũi thể diện. Hắn nghĩ hai mươi vạn là nhiều rồi, lại chẳng thể ngờ được rằng có kẻ lại chơi bẩn, ra đến cái giá vạn lượng hoàng kim. Cho nên hôm nay hắn mới định bụng đi tới đây, mang đủ năm trăm vạn lượng bạc đến, nếu Anh Túc còn không múa cho hắn xem, hắn lập tức sẽ dẫn người đến đây phá hết tất cả.
Chân Linh nhìn sắc mặt Cố Phàm, đã sớm nhìn thấu ý tưởng của hắn rồi. Lúc này nàng nảy ra một kế, vừa có thể có được Cố Phàm, vừa làm Cố Nghĩa tức đến chết, lại vừa nhận được mọi ưu đãi lợi thế.