Nam Cung Cẩm sắc mặt khẽ biến, hắn một mặt kéo Cố Thủy Nhu mặt khác đối với người chủ trì phía sau lạnh lùng quát. "Còn thất thần làm cái gì? Nếu bỏ lỡ giờ lành bổn vương lấy đầu của ngươi!"

Tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể đem toàn bộ tức giận đổ lên người chủ trì đang ngây ngốc nhìn Chân Linh. Ánh mắt của hắn làm trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, khó chịu đến cực hạn.

Trước kia vẻ đẹp của nàng chỉ có một mình hắn được thấy nhưng hắn lại không nhìn, nay thì hắn không còn cơ hội nào nữa.

Người chủ trì run rẩy vội thu hồi ánh mắt, giương giọng nói. "Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái lễ."

"Nhất bái thiên địa."

Nam Cung Cẩm sắc mặt băng lãnh hé ra khuôn mặt tuấn tú dọa người, hắn kéo Cố Thủy Nhu bái lễ với thiên địa.

"Nhị bái cao đường."

Nam Cung Cẩm cùng Cố Thủy Nhu xoay người, đối với Nam Cung Thần ngồi trên cao đường quỳ lạy.

Vốn còn có hoàng thái hậu ngồi trên cao đường, nhưng nguyên nhân vì Chân Linh bị hưu nên hoàng thái hậu không muốn tham dự cũng chưa hề muốn tham dự.

Nam Cung Thần phất phất tay áo cũng không có ý định đỡ Nam Cung Cẩm đứng dậy. Mà Cố Thủy Nhu càng không thể có người đỡ nàng đứng lên. Hai người cứ quỳ như vậy, hồi lâu sau Nam Cung Thần mới lên tiếng. "Cẩm, đứng lên đi." Đối với Cố Thủy Nhu, hắn hoàn toàn không nhìn tới.

Cố Thủy Nhu chưa bao giờ chịu uất ức như thế, nàng cắn chặt môi dưới chậm rãi đứng lên, khóe mắt thản nhiên đảo qua Chân Linh.

Nhưng nàng vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng chợt lóe lên của Chân Linh làm nàng chấn động, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, nàng... nàng...

Sợ hãi làm thân thể nàng run rẩy cả lên.

Nam Cung Cẩm cảm nhận thấy Cố Thủy Nhu đang run rẩy, hắn đi tới ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Thủy Nhu, nàng làm sao vậy?"

Cố Thủy Nhu cực lực nhịn xuống run rẩy, cẩn thận trả lời. "Cẩm ca ca, muội không sao?"

Giọng nói người chủ trì lại vang lên. "Phu thê giao bái."

Nam Cung Cẩm buông Cố Thủy Nhu ra, hai người đối mặt nhau giao bái.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng."

Theo giọng nói vừa hạ xuống, ánh mắt mọi người đều nhìn Chân Linh, đại đa số chính là ánh mắt tràn ngập đồng tình, chỉ có một phần nhỏ ôm tâm tình xem kịch vui.

Chân Linh quét mắt nhìn từng người, khóe môi lạnh lùng cười. Muốn nhìn trò hay phải không? Được thôi, nàng thành toàn bọn họ.

"Chậm đã....." Thanh âm Chân Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng trong không gian vắng lặng vang lên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Nam Cung Cẩm và Cố Thủy Nhu cũng kinh ngạc. Hai người dừng bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

“Ngươi có ý gì?” Nam Cung Cẩm thần sắc vô tình lạnh lẽo như băng, lời nói ra không có chút ẩn ý nào, ngoại trừ lửa giận hừng hực.

Chân Linh như không nhìn thấy nét tức giận của Nam Cung Cẩm, nàng hé ra một nụ cười vừa nhẹ vừa nhạt, lại tuyệt đẹp giống như một yêu tinh yêu mị, cứ quanh quẩn mãi trong không khí để dụ hoặc người ta.

“Cẩm Vương gia ngươi yên tâm. Ta chẳng có ác ý gì, chẳng qua ta là người đã bị bỏ, nếu phải đi cũng phải đi trong khung cảnh náo nhiệt ồn ã một chút mới được. Ta nay là muốn chúc Vương gia cùng Vương phi tân hôn hạnh phúc, trăm năm luôn hảo hợp hòa thuận, sớm sinh quí tử”. Giọng nói êm tai không chút ác ý, giống y như khúc nhạc hoan ca của thần tiên vậy.

Nghe thấy lời ấy, đám người giữa sân lại bàn tán sôi nổi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play