Sảnh lớn của tiệc cưới phi thường náo nhiệt.
Quan lớn trong triều đều được mời, ngoại trừ những người này, còn có những người trong kinh thành có thân phận phú quý cũng được mời tới. Toàn bộ yến hội có hơn một trăm bàn, náo nhiệt rầm rộ, có thể nói là chưa từng có, ngay cả năm tiên đế phong tước cũng không náo nhiệt đến như vậy.
Người nhà Cố gia cũng được mời, Cố Nghĩa cùng Cố nhị thiếu Cố Phàm, vì có quan hệ với Cố Thủy Nhu nên được coi là vị khách mời quan trọng. Cố Nghĩa một thân trường bào kim tuyến đỏ thẫm, mái tóc hoa râm dùng kim quan buộc lên, hé ra khuôn mặt quá mức âm nhu, vừa thấy liền biết đây là một gian thương. Bất quá hắn che giấu vô cùng tốt, tuy ngồi trên vị trí khách mời quan trọng nhưng vẻ mặt không đắc ý, ngược lại còn bình tĩnh mỉm cười, đối với mọi người đều nho nhã lễ độ, bày ra một bộ dáng tao nhã.
Nhiều năm làm ăn buôn bán trên thương trường, hắn đã sớm thành tinh, cho nên lúc này hắn biết biểu hiện như thế nào là tốt nhất mới có thể mượn cơ hội lần này quen biết nhiều quan lại quyền quý.
Nhưng Cố nhị thiếu Cố Phàm lại không nhẫn nại như hắn, lúc này Cố Phàm trưng ra vẻ mặt đắc ý cười toe toét, vài ngày trước bị Chân Linh đánh rớt vài cái răng, lúc này cười lộ ra răng cửa rỗng tuếch, hạ nhân đứng bên cạnh đều nhíu mày, bất quá ngại thân phận của hắn nên không dám cười ra tiếng.
Cố Nghĩa ở dưới bàn ngắt Cố Phàm một cái, hắn hạ giọng nói: "Phàm nhi, ngươi bớt phóng túng cho lão phu, không cần phá hủy chuyện tốt của ta." Trong giọng nói có vài phần ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cũng may hắn có một nữ nhân thông minh bằng không thế nào cũng tức chết.
Cuộc đời Cố Phàm không sợ ai chỉ sợ mỗi cha của hắn, cho nên lúc này không thể không thu lại dáng vẻ đắc ý, giả vờ như một công tử nho nhã lễ độ ngồi ở đó.
Lúc này giọng nói người chủ trì vang lên.
"Cho mời tân lang lên sân khấu!"
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, quay đầu về phía sau nhìn hướng lối vào.
Chỉ thấy Nam Cung Cẩm một thân hỉ bào đỏ thẫm chậm rãi bước tới, theo bước đi tiêu sái của hắn, trường bào đỏ thẫm tung bay theo gió, chính là khuôn mặt tuấn tú của hắn như băng hàn ngàn năm bình tĩnh mà nghiêm nghị không giống như tân lang sắp thành thân.
Mọi người nhìn Nam Cung Cẩm như vậy đều sửng sốt, một khắc sau còn chưa hoàn hồn. Cẩm vương gia không phải nên vui mừng sao? Tại sao lại bày ra biểu tình băng lãnh như vậy làm chi, khuôn mặt tuấn tú so với ngày thường càng lạnh lùng dọa người hơn.
Mọi người ai cũng bất an lo sợ, ngay cả Cố Nghĩa cũng nghi hoặc trầm tư.
Cố Phàm đầu óc đơn giản hơn cha hắn, không hiểu cái gì lập tức hỏi Cố Nghĩa: "Phụ thân, ngươi nói tỷ phu vì cái gì mà mặt bình tĩnh như vậy, hôm nay là ngày hắn phải vui mừng mới đúng, cưới tỷ của ta không phải nên vui vẻ hay sao?"
Lời này tuy âm lượng không lớn nhưng các đại thần ngồi gần đó đều nghe thấy, mỗi người đều nhìn Cố Nghĩa cùng Cố Phàm vô lực lắc đầu.
Cố Nghĩa trong lòng tức giận, nhưng lại sợ mất mặt nên hắn không được phát cáu. Tay hắn dưới bàn hung hăng ngắt Cố Phàm một cái, lạnh lùng nói: "Đồ ngu, ngươi không biết đây là đâu sao? Nhớ cho kỹ, có cái gì cũng phải giấu trong lòng, không được lên tiếng cho ta, hiểu chưa?"
"Phụ thân người yên tâm, ta sẽ chú ý." Cố Phàm nói là nói như thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn xung quanh đánh giá, một chút cũng không tiến bộ.