Chân Linh và Bích Ba nhìn theo hướng phát ra tiếng, vừ nhìn ánh mắt hai người không khỏi hiện lên kinh ngạc, hắc y nam tử này quả thật chính là yêu nghiệt.
Chỉ thấy hắn vận một bộ quần áo màu đen giống như ám dạ (kẻ ám sát), áo thì vừa dài lại vừa rộng lùng phùng, tóc chỉ vấn cố định bằng một cây trâm đơn giản. Biểu cảm tản mạn, giống như một kẻ hay quấy người, đích thị là một kẻ yêu mị hay câu dẫn người khác.
Hắn để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ đầy yêu mị. Đôi mày kéo dài đến chân tóc lộ vẻ lẳng lơ nhưng lại chẳng làm mất đi vẻ sắc bén, mũi cao, đôi mắt ẩn ý cười nhìn Chân Linh, môi mỏng nhếch cao làm cho người ta cảm thấy có một nét mị hoặc câu dẫn.
“Thu nụ cười của ngươi lại!”.
Chân Linh vừa định lên tiếng đã bị một thanh âm trong trẻo lạnh lùng cắt ngang.
Chân Linh không nhịn được bèn hướng mắt nhìn qua chủ nhân của thanh âm đó.
Trên một cái tháp bằng thạch anh, một gã nam tử mặc áo trắng ngồi ngay ngắn ở đó. Hắn có dáng người thanh mảnh, mang nét thong dong xuất trần, toàn thân cao thấp đều toát ra một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cô độc.
Đầu hắn phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ, tựa như một loại gấm vóc bằng tơ tằm trơn nhẵn, vầng sáng ấy thản nhiên tản ra những tia sáng nhỏ. Mặt hắn mang mặt nạ không thấy rõ dung mạo, duy chỉ có đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đến đạm mạc của hắn là lộ ra bên ngoài. Lúc này, đôi mắt ấy đang lơ đãng hướng về phía Chân Linh mà nhìn. Ánh nhìn sóng sánh, cứ như là ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, sẽ thấy sợi sóng mỏng manh rung động.
Hắc y nam tử vẫn như cũ, vẫn cười thật tà mị, chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của bạch y nam tử. Hắn đi lên trước vài bước, vẻ mặt vẫn nhiệt tình chào đón Chân Linh đang đi tới. “Cô nương đừng đứng mãi thế, vào uống chén trà đi!”.
Bích Ba đứng ở một bên mà nhìn chăm chú hai gã nam tử mà gương mặt hoàn toàn ngây ngốc. Hắc y tà mị, áo trắng xuất trần, hơn nữa, cùng với tiểu thư nhà nàng, lại càng giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Chân Linh bước vào trong đình, nhìn vẻ mặt sững sờ của Bích Ba mà không cầm được nụ cười, nàng khẽ nói: “Bích Ba, hồi hồn lại đi”.
“Ách? Tiểu thư, người...người nói bừa gì vậy?”. Bích Ba bị Chân Linh nhắc nhở, nhất thời rối trí mà rống lên, mặt đỏ đến mức có thể xuất huyết được luôn.
Bích Ba cúi đầu theo sát Chân Linh, mặt vẫn đỏ bừng.
Chân Linh cúi xuống tai Bích Ba, tiếp tục trêu ghẹo mà nói: “Bích Ba, muốn xem mỹ nam tử thì phải theo sát một chút”.
Bích Ba ngây người, trừng mắt nhìn Chân Linh. “Nô tỳ chỉ... người... người... người...”, “người... người...” đến cả nửa ngày mà cũng chẳng nói ra được câu nào.
Nàng thật sự là chấn kinh cả người rồi, tiểu thư, nàng ta...nàng ta cũng thật lớn gan mà. Bất quá nàng chỉ là hâm mộ thôi mà.
Hai người vừa bước vào đình, hắc y nam tử liền nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho hai người, cũng nhiệt tình châm trà mời nước hai người.
Chân Linh nhìn vào vẻ mặt tà mị của hắc y nam tử, rồi thản nhiên nói: “Công tử ngươi bảo chúng ta đến, chắc không phải đơn giản là chỉ muốn mời bọn ta uống một ly trà như vậy chứ?”.
Hắc y nam tử nhướn mày thích thú, ý cười nồng đậm lại càng hé lộ, vẻ mặt tà mị lúc này lại mang nét câu dẫn tràn lan. “Cô nương đừng hiểu lầm, chúng ta mời người tới đây đúng là chỉ vì muốn uống trà mà thôi. Đến đây, cứ thong thả mà thưởng trà, đây là cống phẩm đó, bình thường tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ được uống đâu”.
Một tay hắn vừa châm trà cho Chân Linh, tay kia lại kéo Chân Linh ngồi xuống.
Chân Linh nhất thời phản ứng. Bản năng làm sát thủ chính là không có thói quen đụng chạm đến người lạ mặt, nên phản ứng đầu tiên chính là tránh hắn thật nhanh.
Hai mắt của Hắc y lẫn Bạch y nam tử đồng thơi đều mang nét kinh ngạc. Nàng từ khi nào đã được học võ?