Nếu Nam Cung Cẩm thật sự giết Bích Ba, thì nàng sẽ dùng mạng sống để thể hiện bản lĩnh mà đại khai sát giới Cẩm Vương phủ.
Chân Linh nàng có thể trở thành sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng hiện đại cũng không phải là hữu danh vô thực, nàng thật sự có năng lực này. Bức nàng tức giận thì chuyện tàn nhẫn nào nàng cũng có thể làm.
Tại cái thế giới này không có thuốc nổ, lấy một chút hiểu biết của nàng đối với Tấn Nam Vương triều mà nói, nguyên liệu chế tạo thuốc nổ nơi này không phải không có, đến lúc đó nàng dốc lòng chế tạo một vài thuốc nổ, không chỉ nói Cẩm Vương phủ cho dù là Tấn Nam Vương triều cũng phải sợ hãi lực tàn phá của nó.
Đối với vũ khí lạc hậu của cổ đại, thuốc nổ đối với bọn họ mà nói có uy hiếp rất đáng sợ.
Nam Cung Cẩm không ngờ được Chân Linh sẽ điên cuồng như thế, càng không ngờ được nàng lại vì sống chết của một nha đầu mà bất chấp mọi thứ, làm hắn vừa ghi hận vừa đau lòng, giống như bị người đâm một nhát dao máu tươi đầm đìa.
Hắn hung hăng nắm chặt hai tay đem lửa giận vừa nhen nhóm nén xuống. Không hiểu vì sao hắn phải nhẫn nhịn nàng, thấy nàng điên cuồng như thế, hai mắt tràn ngập sát khí làm cho hắn đau lòng.
Có thể có một đôi mắt đầy sát khí đáng sợ như thế, nhất định là đã phải trải qua vô số sinh tử, cận kề cái chết mới luyện thành, nàng vẫn là Chân Linh sao? Hay nói cách khác, nàng là Vương phi của hắn sao?
Nam Cung Cẩm cứ như vậy, lẳng lặng nhìn Chân Linh, ẩn giấu bên trong hai mắt hắn không lạnh cũng không nóng, chỉ có một mảnh mặt biển tĩnh lặng sâu không đáy, không ai biết được bên dưới vẻ bình tĩnh này là mãnh liệt sục sôi như thế nào.
Tim hắn rung động, hắn hiểu rõ nhưng lại lừa mình đối người, hắn không muốn thừa nhận bản thân đã động tâm.
Nam Cung Cẩm giờ phút này cũng không biết hắn lúc này lừa mình đối mình là đổi lấy cả đời sau này vô cùng hối hận.
"Tiểu thư..." Bích Ba thoát khỏi cảm giác rung động bị bao vây, lúc này mới kích động mà khóc.
Chân Linh giữa mảnh giân rộng lớn vì bảo vệ một nha đầu đã làm tất cả mọi người khiếp sợ, ánh mắt xúc động vẫn hạ xuống trên người chủ tớ hai người họ.
Nhưng Nam Cung Cẩm ngay lúc này lại lạnh lùng lên tiếng. "Chân Linh, bổn vương có thể cho ngươi kim bài miễn tử có điều bổn vương cũng có một điều kiện."
Chân Linh một bên an ủi vỗ bả vai Bích Ba một bên lạnh nhạt nói. "Điều kiện gì?"
"Chính là bổn vương sẽ hưu ngươi, từ nay về sau không được dây dưa cùng bổn vương nữa, bên Hoàng tổ mẫu ngươi không cần nói gì cả tùy bổn vương ra mặt." Nam Cung Cẩm lạnh lùng lên tiếng, giọng nói kia kiên định giống như sợ chính mình sẽ đổi ý.
"Được. Ta đồng ý." Nam Cung Cầm vừa nói xong Chân Linh liền tiếp lời, nàng trả lời vô cùng kiên định, vừa kiên định vừa mang theo trào phúng thản nhiên cùng với vui mừng không ai phát hiện.
Nàng còn tường là điều kiện gì đáng sợ, không thể tưởng tượng được đó lại là điều nàng muốn. Nghĩ đến đây, trong lòng Chân Linh không khỏi cười lạnh. Nam Cung Cẩm, ngươi quá là tự đại đi.
Dây dưa ngươi? Đúng thật là ông trời trêu ngươi rồi.
Nam Cung Cẩm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Chân Linh mà hoài nghi tột độ. Nàng…nàng thế nhưng lại không chút do dự mà đồng ý? Mà ngay cả chút suy xét cũng không có?
Vì cái gì? Rốt cục là vì cái gì?
Nam Cung Cẩm cho rằng hắn vốn sẽ rất vui vẻ vì hắn không phải là đã muốn bỏ nàng từ trước hay sao? Nhưng vì sao hôm nay đường đường chính chính bỏ nàng thì hắn lại thấy đau tận tâm can?
Không, hắn chẳng phải đau vì nàng, không thể đau vì nàng!
Cố Thủy Nhu. Người hắn yêu chính là Thủy Nhu. Là Thủy Nhu thiện lương dịu dàng. Là Thủy Nhu chứ không phải nàng. Hẳn là những ngày gần đây, nàng “lạt mềm buộc chặt” mà mê hoặc hắn.
Thần sắc Nam Cung Cẩm càng lúc càng lạnh.
Đúng lúc này, tổng quản của Vương phủ là Vương Hoa thần sắc lo lắng tiến vào, hướng về phía Nam Cung Cẩm mà bước tới.
“Vương gia, Cố tiểu thư…nàng không ổn…”