Chân Linh toát ra sự lạnh lùng, mặc kệ nam nhân này là ai nàng đều phải điều tra ra, hại nàng và người của nàng thì nàng tuyệt đối không nương tay.
Bây giờ là thời điểm giáo huấn Cố Thủy Nhu này.
Chân Linh cực nhanh nhảy xuống, tóc cột đuôi ngựa trên không trung vẽ thành một độ cung xinh đẹp sau đó như tơ tằm mà dán trên người nàng, nàng đứng sau Cố Thủy Nhu, toàn thân hắc y bó sát, tản mát ra hơi thở lãnh liệt lạnh lùng làm chấn động lòng người.
Cố Thủy Nhu cảm nhận được hơi thở lạnh buốt đáng sợ. Nàng tưởng hắc y nhân kia vừa đi đã trở lại, nên không quay đầu mà cất giọng the thé nói. "Ta sẽ mau chóng giết người kia sau đó ngồi lên vị trí Vương phi."
Nhưng khi nàng quay đầu nhìn về phía sau thấy Chân Linh vẻ mặt hung ác, hai mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, ác độc như rắn rết "Chiết tiệt! Ngươi nửa đêm dám chạy tới phòng của ta, ban ngày chưa bị tra tấn đủ sao..."
Khi nàng chạm đến ánh mắt băng lãnh khát máu tựa như ma quỷ khiếp người kia lời nói còn lại rốt cuộc không nói ra được.
Nàng... nàng ta tại sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy? Nàng ta vẫn là Chân Linh sao?
Cố Thủy Nhu bị ánh mắt đáng sợ kia dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất, sắc mặt kinh hãi.
Chân Linh cong môi cười lạnh sau đó cúi người xuống, bàn tay mảnh khảnh mang theo hơi thở lạnh lùng vỗ mặt Cố Thủy Nhu. "Khuôn mặt này thật sự là xinh đẹp động lòng người, ta thấy cũng muốn thương yêu..." Giọng nói cực khẽ cực nhạt nhưng có một cổ rét buốt im lặng ngấm vào.
Cố Thủy Nhu vẻ mặt hoàn toàn tái nhợt mồ hôi lạnh trên trán chảy ra ròng ròng. "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Tiện..." chữ thứ hai lúc này nàng cũng không dám mắng ra khỏi miệng.
Thật đáng sợ. Chân Linh lúc này thật đáng sợ, toàn thân nàng băng lãnh hơi thở như cận kề cái chết phát ra, lạnh lùng mà vẫn ngấm vào nội tâm người khác. Hai mắt khát máu lạnh lẽo, căn bản không có một chút tính người. Nàng ta là người hay quỷ?
Cố Thủy Nhu lúc này mới phát hiện mình đã chọc tới ma quỷ đáng sợ như vậy. Nàng thật hối hận. Nếu thời gian quay lại nàng tuyệt đối sẽ không tự rước lấy họa. Tuyệt đối.
Chân Linh châm chọc, sau đó đem ngân châm thật dài giấu trong tay áo lấy ra quơ quơ trước mắt Cố Thủy Nhu. Ngân châm ánh lên ánh sáng trắng bạc cùng với hơi thở của Chân Linh băng giá cùng ý cười trêu tức làm da đầu Cố Thủy Nhu run lên.
"Ngươi... ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cố Thủy Nhu càng thêm run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệt như tờ giấy trắng.
Nàng sợ chết, càng sợ sống không bằng chết. Chân Linh lúc này lạnh lùng tuyệt tình khiến cho nàng có cảm giác sống không bằng chết. Cảm giác sợ hãi trong nàng càng ngày càng lớn dần.
Chân Linh ánh mắt giá lạnh càng ngày càng sâu, ngân châm hướng tới Cố Thủy Nhu càng gần, ngân châm phát ra khí thế lạnh lẽo, nàng cảm giác được tim nàng đập rất nhanh, nhanh đến nỗi giống như nhịp đập cả đời đều dùng hết trong giờ phút này, sau đó chấm dứt.
Ánh trăng mờ nhạt lúc này chiếu vào, ánh nến lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất tạo thành những bóng ma chằng chịt. Mọi thứ trong phòng đều ánh lên bạch quang yếu ớt, lan tràn làm cho người ta sợ hãi, tất cả mọi thứ cũng giống như đã chết đi.
Thân thể Cố Thủy Nhu vì sợ hãi quá độ mà chảy mồ hôi lạnh, hai chân nàng run rẩy đến nỗi không thể quỳ trên mặt đất mà té thẳng trên mặt đất, sợ hãi cực hạn, hai mắt không dám chớp mở to nhìn chằm chằm vào ngân châm trước mắt.
"Van cầu ngươi... ngươi... ngươi... ngươi mở miệng nói chuyện đi, ngươi không cần thành ra như thế này, ngươi nói cái gì ta cũng đáp ứng, ta và ngươi... ta... ta sau này sẽ không hại ngươi nữa. Ta... ta thề!" Cố Thủy Nhu sợ hãi khóc lên, hai mắt trợn lên tràn đầy sợ hãi.