"Chân Nhi..." Tay Tư Đồ Minh ôm Chân Linh chấn động, hai mắt hắn tràn ngập cảm động.
Hắn không thể tưởng tượng được Chân Linh sẽ vì hắn mà rơi lệ... sẽ đau lòng vì hắn...
Tay hắn nhẹ nhàng duỗi ra, dịu dàng lau nước mắt trên mặt Chân Linh, nhưng mặc kệ hắn lau như thế nào, nước mắt của Chân Linh vẫn cứ như chuỗi ngọc trai bị đứt, rơi không ngừng.
Tim hắn cảm động một hồi, tựa hồ những giọt nước mắt này đều ở lại trong lòng hắn, thân thể hắn khẽ run rẩy, bởi vì kích động, bởi vì vui sướng, bởi vì tình yêu của nàng.
"Chân Nhi, có thể chờ được nàng, thật sự đáng giá, nàng nên vui vẻ thay ta, thật sự, nàng nên cảm thấy vui vẻ thay ta." Tư Đồ Minh nói, chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ hôn lên nước mắt của nàng.
"Minh... Ta yêu chàng, rất yêu rất yêu..." Chân Linh ôm chặt lấy Tư Đồ Minh, nàng tuỳ ý đề hắn hôn, lời lẽ kiên định nói ra tình yêu của nàng.
Đời này kiếp này, nàng nhất định sẽ yêu hắn thật nhiều, để trọn kiếp này bù lại cho nỗi đau đớn năm kiếp đã qua của hắn, nàng sẽ cho hắn tình yêu ngọt ngào nhất, nàng nhất định sẽ cố gắng để hắn được sống trong vui vẻ, không phải tiếp tục bi thương.
Đôi môi Tư Đồ Minh hôn lên nước mắt của Chân Linh khẽ run động, hắn ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn và niềm vui kích động.
"Chân Nhi, có thể được nàng yêu, đau đớn của năm kiếp đều đáng giá, Chân Nhi, ta yêu nàng..." Nói xong, hắn hôn lên đôi môi nàng.
Nụ hôn của hắn vẫn kịch liệt như thế, giống như muốn khảm Chân Linh vào tận xương máu, hai mắt hắn ẩn giấu một tình yêu sâu sắc tận xương tuỷ, hai tay hắn ôm rất chặt, hắn và nàng trong lúc đó, không một chút khoảng cách nào.
Chân Linh cũng ôm chặt hai bên thắt lưng Tư Đồ Minh, nàng ngẩng đầu, nhiệt tình đáp lại Tư Đồ Minh, lưỡi nàng chủ động tiến vào dò xét, dùng hết sức quấn lấy lưỡi của Tư Đồ Minh, sau đó mặc sức quấn lấy, dục hoả của cả hai vừa mới tắt, bây giờ lại càng bốc cháy dữ dội.
Chân Linh bị Tư Đồ Minh vòng tay ôm vào trong lòng, để nàng ngồi lên hai chân của hắn, nàng hoàn toàn cảm nhận được lửa nóng của hắn, như một thanh kiếm nóng bỏng sắc bén, để ở giữa chân nàng.
Nàng khẽ động muốn nhích người ra, muốn thoáng dời đi một chút, để như vậy có chút không thoải mái.
Nhưng nàng vừa mới động, Tư Đồ Minh liền đè vai nàng lại, để nàng ngồi xuống, kề sát lẫn nhau, của nàng mềm mại, của hắn nồng nhiệt.
Lúc này nụ hôn của Tư Đồ Min từ bị động hoá thành chủ động, một tay hắn đè gáy Chân Linh, để nàng càng dính chặt vào mình hơn, bàn tay kia cũng không rảnh rỗi, chạy trên thân thể ấm áp mềm mại và thơm ngát của nàng.
Hắn một bên di động, một bên xoa nắn, mỗi cái đụng chạm của ngón tay đều muốn nhuộm lên da Chân Linh một màu hồng nhạt.
Nàng khẽ động đậy, dường như khao khát được an ủi càng nhiều hơn, trong cơ thể nàng giống như bị người ta đốt lên một ngọn lửa, khiến nàng cảm thấy nóng bức khó chịu, đồng thời cũng có cảm giác trống rỗng đột kích nàng.
"Minh..." Nàng khe khẽ nỉ non, hai mắt mê ly, vẻ mặt quyến rũ, mỗi một cái chớp mắt đều đẹp tựa yêu tinh.
Tư Đồ Minh nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường tuyết diễm, băng và lửa bùng lên trong cơ thể hắn, hắn cảm giác như mình đang ở trong kẽ băng, hay giữa hố lửa, một loại khát vọng vô cùng bức thiết vây chặt lấy hắn, thân thể hắn càng thêm căng cứng.
Ngón tay thon dài chậm rãi cởi bỏ y phục của Chân Linh, hắn cúi xuống, lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Chân Linh bị nhìn đến ngượng ngùng, hai tay mất tự nhiên che đi địa phương tư mật.
"Chân Nhi... Đừng, ta muốn nhìn nàng..."
Tay Tư Đồ Minh nhẹ nhàng kéo tay Chân Linh ra, để nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt mình như một đoá hoa kiều diễm nở rộ, toả ra hương thơm hấp dẫn.
"Minh, đừng nhìn nơi đó..."
Nàng ngượng ngùng lên tiếng, hai mắt vừa nhìn Tư Đồ Minh, mới phát hiện không biết từ khi nào hắn đã cởi bỏ xiêm y, lọt vào tầm mắt chính là da thịt trắng bóng, còn có chút ánh sáng nhè nhẹ toả ra, như là bạch ngọc đẹp nhất trên đời này, nhưng cũng không gây ra cho người ta cảm giác gầy yếu, thân thể hắn, thật cường tráng.
Ánh mắt Chân Linh lập tức dời xuống một chút, vừa vặn nhìn đến bộ vị không nên nhìn.
Ơ... Nàng vừa mới nhìn, không khỏi liên tục líu lưỡi, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì, phân thân của Tư Đồ Minh lại rất cường đại.
"Chân Nhi, bây giờ ta có thể chứ?" Tuy rằng Tư Đồ Minh vô cùng gấp gáp, nhưng hắn vẫn rất dịu dàng hỏi nàng.
"Ừ." Chân Linh gật đầu, hai má nhiễm màu hồng, cực kỳ xinh đẹp, câu hồn đoạt phách.
Tư Đồ Minh cảm thấy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, động thân, tiến sâu vào giữa nơi xinh đẹp của nàng.
"A..." Chân Linh cảm thấy nơi giữa chân đau như bị xé rách, nhưng nàng cắn răng nhịn xuống, không muốn mình kêu ra tiếng, khiến Tư Đồ Minh đau lòng.
Hai tay nàng nắm chặt lấy quần trắng nằm rải rác, yêu mĩ tới cực hạn, nở rộ tới cực hạn.
"Chân Nhi, rất đau phải không?"
Tư Đồ Minh ngừng lại, nhẹ nhàng xoa mặt Chân Linh, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, giống như đang ấu yếm bảo bối dễ vỡ mình yêu thích nhất.
Chân Linh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không đau lắm, Minh, ôm chặt ta, ta muốn cảm nhận chàng..."
Lời nói yêu mỵ như thế, khiến Tư Đồ Minh rốt cuộc không thể tiếp tục trì hoãn, hắn cuồng dã rong ruổi, như con ngựa đứt dây cương, nhiệt tình không bị cản trở...
Khoái cảm kịch liệt cuốn lấy hai người, hắn mang nàng lên Thiên đường, rồi sau đó lại vào Địa ngục.
Một lần lại một lần, kéo dài... lại kéo dài...
Không biết hắn muốn bao nhiêu lần, cũng không biết nàng phải thừa nhận bao nhiêu lần loại khoái cảm đục khoét tận xương tuỷ này, bọn họ dán chặt lấy nhau không rời, hắn cuồng dã, hắn mãnh liệt, hắn dâng trào, khiến nàng chóng mặt hoa mắt...
Tình yêu của bọn họ nồng nàn dâng tràn khắp Điện Băng xuyên, ngay cả giường tuyết diễm giờ phút này giống như bị sự nồng nhiệt của bọn họ cuốn hút, màn sương trắng đang lượn lờ càng thêm dày đặc, đem thân thể bọn họ đang triền miên che lại...
Một phòng tươi đẹp ôn tình...
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, cuối cùng cũng thành công. Mọi người yên tâm, ta tuyệt đối là mẹ ruột, đối với Tư Đồ Minh, sau này ta sẽ chiếu cố thêm, sẽ cho hắn “lăn lộn” thêm vài lần nữa. Cuối cùng kêu gọi một tiếng... vé tháng ơi... mọi người có thì cho ta đi. Sao sao, yêu mọi người...