Chân Linh đi tới trước người Bích Ba, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng, đau lòng nói: "Bích Ba, ta từng nói phải bảo vệ em chu toàn, nhưng cuối cùng lại hại em rơi vào kết cục thảm thiết như vậy, ta hận bản thân, ta sẽ mạnh mẽ, ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến cho Nam Cung Thần phải đau khổ trả lại gấp mười, Bích Ba, em có hận ta không?"
Nước mắt Chân Linh, yên lặng chảy xuống. Tại nơi dị thế này, Bích Ba là người đầu tiên khiến nàng ấm áp, sự đơn thuần của nàng, sự đáng yêu của nàng, từng hình ảnh xoay quanh trong đầu, giống như mọi thứ tựa như ngày hôm qua, nhưng trong nháy mắt, đó là người và trời vĩnh viễn cách biệt.
Nàng đứng trước thi thể vô cùng thê thảm của Bích Ba, đau đớn dập đầu lạy.Trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, nàng sẽ trở lại Tấn Nam Vương triều, đến lúc đó nhất định khiến cho Nam Cung Thần trả nợ máu.
Chạng vạng, trời chiều như máu, buồn bã đem mặt đất nhiễm ánh sáng đỏ.
Sau khi an táng Bích Ba, Chân Linh liền đi ra ngoài một mình.
Thân ảnh của nàng lần thứ hai xuất hiện trong sân một toà biệt viện yên tĩnh.
Nơi đây là trước kia nàng đưa ngân lượng cho thành viên Xích hội, vừa mới mua xong, lần này nàng đến, chính là muốn giao một việc cho thành viên Xích hội.
"Tham kiến Xích chủ." Tất cả mọi người đều chờ ở phòng nghị sự, hành lễ với Chân Linh.
"Thời gian cấp bách, mọi người không cần đa lễ như vậy. Ta tới là có việc quan trong muốn nói với mọi người, trong khoảng thời gian này ta sẽ rời khỏi Tấn Nam Vương triều, nếu có chút việc gì các ngươi tự mình bàn bạc quyết định, ngoài ra, giúp ta chú ý chặt chẽ mọi hành động của Tấn Nam Vương triều, đến khi ta trở lại bẩm báo từng việc một, bây giờ, ta có một việc quan trọng muốn mọi người hỗ trợ, mọi người, mời."
"Vâng."
Chân Linh cùng mấy trăm thành viên Xích hội yên lặng xuất hiện giữa một dãy núi cao hoang vu tĩnh lặng.
Thành viên Xích hội không hiểu vì sao Chân Linh dẫn bọn họ tới đây, trên mặt mỗi người đều mang theo tò mò.
Chân Linh quét mắt nhìn từng người một, sau đó đạm thanh nói: "Mọi người giúp ta thu gom đất đen ở đây, càng nhiều càng tốt."
Mọi người ngây ngốc, không rõ vì sao Chân Linh bảo mọi người như thế? Nhưng mà những người này đều đã được Bạch Vô Trần huấn luyện, chỉ biết nhận mệnh lệnh làm việc, những cái khác cho dù hiếu kỳ cũng sẽ không hỏi nhiều.
Vì thế, mấy trăm người liền bắt đầu khai thác đất đen.
Rất nhanh, sau nửa canh giờ.
Chân Linh nhìn đống đất đen cao trước mắt, vẻ mặt hài lòng.
Nàng nói với mọi người: "Trong khoảng thời gian ta rời đi này, có một nhiệm vụ quan trọng giao cho mọi người, lát nữa ta sẽ dạy cho mọi người phương pháp, để các ngươi thử làm ra hoả dược [1] ta muốn, một khi làm ra thành công, các ngươi hãy âm thầm sản xuất một lượng lớn hoả dược." Trước kia khi còn ở trong Cẩm vương phủ, nàng trong lúc vô tình phát hiện ra chỗ này, đất đen ở đây, có chứa một lượng lớn quặng Kali Nitrat và lưu huỳnh, căn bản không cần bào chế, chỉ cần thêm một lượng than củi vừa phải có thể chế tạo ra hoả dược mà thời đại này không có.
[1] Hoả dược: thuốc nổ.
Mọi người lần đầu tiên nghe được từ hoả dược mới mẻ này, trong đám người có người không nhịn được tò mò hỏi: "Xin hỏi Xích chủ, cái gì là hoả dược?"
Chân Linh cười nhẹ, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của người kia. Nàng đi tới đống đất đen, lấy vải dệt đã chuẩn bị sẵn từ trên người ra, lấy một số lượng đất đen vừa phải bỏ vào cùng với than củi đã chuẩn bị trước, sau đó bỏ toàn bộ vào trong tấm vải, quấn thật kín, cuối cùng cột lại thật chặt, phía trên để một cái ngòi nổ.
Mọi người im lặng nhìn động tác của nàng, mối nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
Chân Linh đem hoả dược đã được làm xong cầm trên tay, giương giọng nói với mọi người đang tò mò không thôi: "Các vị, đây chính là hoả dược, hiện tại, ta sẽ cho mọi người chứng kiến một chút uy lực của nó." Dứt lời, nàng lấy ra một cái hộp quẹt, thổi thổi, sau khi lửa cháy, mồi vào ngòi nổ của hoả dược.
Ngòi nổ cháy rất nhanh, Chân Linh hướng tới thung lũng cách đó không xa ném đi.
Hoả dược kia vừa rơi xuống đất, toàn bộ thung lũng lung lay, trên mặt đất tạo thành một cái hố lớn, bụi đất bốc lên cao mấy thước, sức mạnh như vậy, so với nội lực của đương kim cao thủ giang hồ số một số hai hợp lại vẫn còn mạnh hơn.
Hàng trăm thành viên Xích hội đều chấn động, trong mắt họ đều chứa sự kinh ngạc, nhìn cái hố to trong thung lũng, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
Sức mạnh huỷ diệt thật đáng sợ, cái gọi là hoả dược nhỏ như vậy, mà lại có lực sát thương lớn như thế, nếu tập hợp mấy ngàn cái, mấy vạn cái, thì cả quân đội của một quốc gia, hoàn toàn không thể chống lại, có hoả dược này, nhất định không có sức mạnh nào địch nổi.
Chân Linh nhìn vẻ mặt mọi người ngơ ngốc, lần thứ hai giương giọng nói: "Các vị, bây giờ ta đem phương pháp dạy cho các ngươi, ta tin tưởng các ngươi, chắc chắn các ngươi sẽ không làm ta thất vọng, chờ sau khi ta trở lại, ta hy vọng nhìn thấy thành quả của mọi người, về việc này, mọi người phải giữ kín mà làm việc, nếu đem việc cơ mật này tiết lộ ra ngoài, nhất định sẽ đem đến hoạ sát thân, các ngươi hiểu ý của ta chứ?"
Mọi người sao lại không hiểu ý tứ của Chân Linh, bọ họ tuyệt đối sẽ không một ai đem cách chế tạo hoả dược tiết lộ ra ngoài, Xích chủ tôn trọng bọn họ, tín nhiệm bọn họ như thế, bọn họ nhất định sẽ không làm Xích chủ thất vọng.
"Thuộc hạ đã hiểu, xin Xích chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ sống chết giữ lấy bí mật này, cuộc đời này chết cũng nguyện trung thành với Xích chủ." Tiếng hô vang vọng thật lâu, trong lòng mỗi người nhiệt huyết sôi trào, lấy Chân Linh làm trung tâm, Xích hội vì được Chân Linh tin tưởng, càng thêm gắn kết lại với nhau.
Khi Chân Linh trở lại biệt viện Thanh Linh cư, trời đã dần mờ tối.
Mới vừa bước vào, Niếp Minh Liệt đã vội vàng ra đón. "Chân Linh, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Bọn ta còn nghĩ rằng ngươi đã xảy ra chuyện." Sắc mặt lo lắng của hắn khi thấy bóng dáng của Chân Linh mới dịu xuống.
Hiện tại là giai đoạn đặc biệt, Tư Đồ Minh bị trọng thương, nếu Chân Linh lại gặp chuyện gì bất trắc, thì bọn họ thật sự xong đời rồi.
"Ta đi ra ngoài chuẩn bị một việc, ngươi yên tâm đi Niếp Minh Liệt, Tư Đồ Minh bị trọng thương chưa khôi phục lại như trước, ta nhất định sẽ chú ý bảo vệ bản thân, tuyệt đối sẽ không làm mọi người lo lắng." Chân Linh chưa định đem chuyện về hoả dược nói cho Niếp Minh Liệt, không phải nàng không tin hắn, mà là nàng có tính toán khác.
Niếp Minh Liệt cũng không truy vấn đến cùng, hắn nhìn sắc trời nói: "Chân Linh, chúng ta đi thôi."
"Được."
Vì thế, đoàn người che chở Tư Đồ Minh đi đến Mị Dạ Đế quốc thần bí.
HẾT CHƯƠNG 127