Tư Đồ Minh cũng không buông tay Chân Linh ra, hắn xoay qua chỗ khác nhìn Chân Tử Mặc nói: "Vị này chính là thiên hạ đệ nhất công tử, Chân Tử Mặc." Dừng một chút, hắn đem ánh mắt hạ xuống trên người Chân Linh, dịu giọng nói: "Vị này chính là vị hôn thê của ta, Chân Linh."

Ba chữ vị hôn thê vừa nói ra, ba người giữa sân một phen khiếp sợ.

Tay Chân Linh hơi run lên một chút, bởi vì khiếp sợ, bởi vì kích động. Hai mắt nàng, mang theo khó hiểu nhìn Tư Đồ Minh, nhưng trong mội tâm lại vì ba chữ này mà nảy sinh vui mừng nhàn nhạt.

Tư Đồ Minh chú ý đến sự run rẩy của Chân Linh, bàn tay thon dài nắm tay nàng thật chặt. Giống như muốn bố cáo nàng, cả đời này, hắn cũng sẽ không buông tay, sẽ vẫn mãi nắm như vậy, bất luận sinh tử, không xa không rời.

Chân Tử Mặc nghe xong Tư Đồ Minh trước mặt mọi người nói ra ba chữ vị hôn thê kia, trong nội tâm vui vẻ thay Chân Linh, càng hơn nữa là cảm thấy bi thương thay bản thân mình. Chủ tử luôn luôn lãnh đạm lại vì tiểu Linh mà bắt đầu chú trọng mấy thứ này, tiểu Linh, đại ca thật vui mừng thay muội.

Bạch Cốc Tử có chút thâm ý liếc mắt nhìn Chân Linh một cái. Vị hôn thê, nàng vậy mà lại là vị hôn thê của Dạ Đế, như vậy tiếp theo hắn sẽ không thể đem nàng giữ lại, lúc này Dạ Đế trả lời thân phận của nàng là vị hôn thê của hắn, nói rõ hơn là muốn bảo hộ nàng, nếu hắn cưỡng chế giữ nàng lại, chỉ sợ sẽ khiến Dạ Đế phẫn nộ, đến lúc đó giống như lời trong ngụ ngôn, Tuyệt Trần Cốc sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Bạch Cốc Tử chỉ trong nháy mắt, đã phân tích quan hệ thiệt hơn. Hắn nhìn Tư Đồ Minh và Chân Linh, lại cười nói: "Chúc mừng hỉ sự giữa Dạ Đế và nữ tử tuyệt sắc như Chân Linh cô nương, lão phu có phần lễ mọn muốn tặng cho hai vị, chúc hai vị sớm ngày kết tình vợ chồng, trăm năm ân ái." Nói xong, hắn đánh một chưởng, không bao lâu sau có thị nữ đi đến.

"Cốc chủ, xin hỏi có gì căn dặn?"

"Ngươi đi lấy cửu biện lam liên đến đây, lão phu muốn tặng cho Dạ Đế và Chân Linh cô nương."

"... Vâng" Thị nữ kia nghe đến cửu biện lam liên thì hơi kinh ngạc, một lát sau mới gật đầu rời đi.

Tư Đồ Minh nghe Bạch Cốc Tử muốn đưa cho hắn cửu biện lam liên, hai mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc. Cửu biện lam liên có thể nói là bảo vật quý giá nhất trên đời, ăn cửu biện lam liên không chỉ có thể giúp kéo dài công lực mà còn có thể giúp cơ thể chống lại trăm loại độc, nghe đồn cửu biện lam liên một ngàn năm mới nở hoa một lần, chỉ nở trong băng tuyết trong phút chốc, mà dùng phương pháp trong nháy mắt hoa nở hái xuống, nếu không hoa sẽ héo rũ, mất đi công dụng của hoa.

Cửu biện lam liên trân quý như thế, hắn không ngờ Bạch Cốc Tử sẽ đưa cho bọn họ.

Tư Đồ Minh che giấu sự kinh ngạc, thản nhiên lên tiếng nói: "Cốc chủ, ngươi đưa cho chúng ta thánh vật như thế, chúng ta cảm thấy hổ thẹn."

Bạch Cốc Tử sang sảng cười. "Dạ Đế khách khí, ngươi là ân nhân của Tuyệt Trần Cốc chúng ta, cửu biện lam liên này tất nhiên nên nhận."

Lời Bạch Cốc Tử vừa dứt, thị nữ vừa rồi rời đi đã tiến vào, trong tay cầm một cái mâm vàng, mặt trên đậy lại bằng tấm vải đỏ. Nàng đem mâm vàng đến trước mặt Bạch Cốc Tử, chời đợi mệnh lệnh Bạch Cốc Tử.

Bạch Cốc Tử nháy mắt ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đem mâm vàng tới trước mặt Tư Đồ Minh.

"Nếu cốc chủ đã nói như thế, chúng ta đây sẽ không từ chối." Tư Đồ Minh cười nhẹ với Bạch Cốc Tử, sau đó nhận lấy mâm vàng của thị nữ kia.

"Dạ Đế, mở ra xem đi." Bạch Cốc Tử thấy đám người Tư Đồ Minh biểu tình không mấy kinh hỉ, không nhịn được lên tiếng thúc giục.

"Được." Tư Đồ Minh thản nhiên trả lời, liền xốc tấm vải đỏ lên.

Chiếu vào ánh mắt mọi người, làm một cành hoa sen màu lam nhạt toàn thân trong suốt, hoa lớn bằng hai bàn tay người, tổng cộng có chín cánh, nở ra từng tầng từng tầng, hết sức xinh đẹp.

Lúc này Tư Đồ Minh chuyển mắt nhìn Chân Linh bên cạnh, đem cửu biện lam liên đặt vào trong tay nàng, dịu dàng nói: "Chân nhi, nàng ăn cửu biện lam liên này đi, hoa này rời khỏi băng tuyết một canh giờ sẽ biến mất, lúc này màu hoa đã nhạt dần, nếu không ăn sẽ mất đi tác dụng."

Không chỉ có Chân Linh ngớ ra mà mọi người cũng rất ngạc nhiên. Vật phẩm quý giá như vậy, không ngờ Tư Đồ Minh lại cho Chân Linh ăn.

Nhưng Chân Tử Mặc chỉ khẽ ngạc nhiên, sau đó thu lại, khôi phục bình tĩnh. Tình yêu của Dạ Đế với tiểu Linh đã khắc cốt, không chỉ nói là cửu biện lam liên, cho dù là mạng, Dạ Đế cũng sẽ không chút do dự đưa ra.

Chân Linh cũng không lập tức nhận lấy cửu biện lam liên, chỉ lộ vẻ xúc động nhìn Tư Đồ Minh. Trong lòng nàng hiểu được, cửu biện lam liên này đối với cao thủ như Tư Đồ Minh mà nói, là thánh phẩm cầu mà không có, ăn nó, e là nội lực khó có thể đột phá sẽ tiến tới một cảnh giới sâu hơn, vật quan trọng như vậy, thế nhưng Tư Đồ Minh không cần suy nghĩ đã cho nàng, điều này khiến nàng hoàn toàn chấn động kinh ngạc rồi.

Tình cảm Tư Đồ Minh dành cho nàng, đã vượt qua tất cả sao? Nàng, đáng giá sao?

Chân Linh có chút do dự, nắm chặt hai tay, thật lâu cũng không vươn tay.

"Chân nhi, không cần lại do dự, mau ăn vào đi, dược hiệu cũng sắp mất." Tư Đồ Minh thấy Chân Linh do dự, không nhịn được nắn nắn lòng bàn tay Chân Linh, dịu dàng nói.

Bạch Cốc Tử nhìn một màn này, cảm thấy hơi kinh ngạc. Quả nhiên Dạ Đế để tâm với Chân Linh này, nếu nàng thật sự là cô gái định mệnh, sợ là chuyện phiền phức càng ngày càng rắc rối.

Chân Tử Mặc ngồi đối diện bọn họ, nhìn Tư Đồ Minh dịu dàng lúc này cũng không tránh khỏi chấn động. Hắn lúc mới vài tuổi đã bắt đầu đi theo bên cạnh Dạ Đế, Dạ Đế sống lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ thản nhiên, ở trong ấn tượng của hắn, Dạ Đế tồn tại giống như là thánh nhân, vô dục vô cầu, vô bi vô hỉ, nhưng lúc này hắn dịu dàng với tiểu Linh, giống như có thể nhỏ ra nước, Dạ Đế như vậy, mới chân chính có sức sống...

"Ừ." Chân Linh nặng nề gật đầu, cảm thấy thật cảm động. Nàng cầm lấy cửu biện lam liên, đưa lên miệng, trước mặt mọi người ăn vào.

Vào miệng, mùi thơm ngát lành lạnh, trơn mềm, có một chút sảng khoái phát ra từ trong cơ thể, giác quan của nàng càng thêm nhạy bén, nhãn lực so với trước kia càng thêm lợi hại.

Ý thức được biến hoá của bản thân, đáy lòng Chân Linh không khỏi cảm thán cửu biện lam liên này quả nhiên là thánh phẩm, vừa mới ăn, thân thể đã bắt đầu biến hoá.

"Chân nhi, thế nào?" Tư Đồ Minh bên cạnh Chân Linh dịu dàng lên tiếng.

"Cảm giác tốt lắm." Chân Linh cười trả lời bốn chữ. Tuy bốn chữ vô cùng đơn giản, lại rất có thâm ý.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play