Mấy người nhìn nhau, thần sắc khẽ biến.

Tư Đồ Minh đỡ Nam Cung Cẩm đi đến bên cạnh Chân Linh, ôn nhu hỏi: “Chân nhi, nàng không sao chứ?”.

Thần thái nàng vừa rồi lại bình tĩnh đến vậy, thực khiến hắn phải kinh ngạc mà. Trước mặt phải đối mặt với sống chết mà vẫn bình tĩnh đến thế chỉ có thể là do nàng đã trải qua vô số lần như thế rồi mới có thể tôi luyện bản thân mình đến mức này. Nàng, rốt cục đã trải qua chuyện gì?

Chút đau lòng tản qua trái tim Tư Đồ Minh, ánh mắt nhìn Chân Linh càng thêm mấy phần thâm tình ôn nhu.

“Ta không sao”. Chân Linh quay về phía Tư Đồ Minh, cười ôn thuận, sau nói với tất cả mọi người. “Mọi người, ta nghĩ nên đi mau một chút thì hơn. Ta ngửi được hơi luồng hơi tiêu điều đang bay đến, nếu như một chút nữa bách thú ùa tới, e là khó mà thoát thân”.

Mọi người gật đầu, sau dùng khinh công mà rời đi.

Tư Đồ Minh đỡ lấy Nam Cung Cẩm, Chân Tử Mặc ôm Chân Linh, theo chân Bạch Vô Trần ở phía trước mà đi. Mấy người hướng tới nơi sâu thẳm nhất của khu rừng mà chạy tới.

Rốt cục là chạy hơn nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng ra được khỏi khu rừng rậm đáng sợ đó mà đi vào một thung lũng rộng rãi ngay ngoài bìa rừng.

Bốn phía thung lũng đều mọc đầy hoa màu sắc sặc sỡ. Khắp nơi là nhà cửa liên tiếp như thể một thôn trấn bình thường. Lúc này, các ngôi nhà đang bốc lên làn khói bếp lượn lờ, khiến người ta có cảm giác ấm áp vô cùng.

Ngoại trừ Bạch Vô Trần ra, đám người Chân Linh nhìn thấy hình ảnh thôn trang bình thường thì đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc vạn phần.

“Vô Trần, đây thực là Tuyệt Trần Cốc sao?”. Chân Linh hỏi, có chút mông lung trong đầu.

Bạch Vô Trần cười nhạt, khẽ gật đầu. “Đúng vậy Cửu Dạ, đây chính là Tuyệt Trần Cốc.”

Mấy người hai mặt nhìn nhau. Nếu không phải vừa rồi vừa đi qua một khu rừng rậm hung hiểm, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đạy chỉ là một thôn trang bình thường mà thôi. Không thể hình dung ra được là Tuyệt Trần Cốc thần bí nhất thiên hạ lại có bộ dáng như thế này.

“Là kẻ nào?”. Ngay lúc Chân Linh cùng đám người đang thần người, một thanh âm lạnh lẽo hét lớn vang lên. Sau đó, một bóng đen lập tức bay đến, trong nhát mắt liền bay đến trước mặt bọn họ.

Người vừa tới mặc một thân da thú màu đen, thân thể cao lớn tráng kiện, da đen, tóc ngắn tới cổ buông xuống, nhìn giống như một kẻ hoang dã.

Bạch Vô Trần tiến lên vài bước, thản nhiên nói: “An đại ca, là ta”.

Hắc y nhân kia thấy Bạch Vô Trần đứng trước mặt, chính là người đang được trông mong Bạch Vô Trần, thì nét mặt lạnh băng có phần dịu đi rất nhiều. Hắn nói: “Thiếu Cốc chủ, người đã trở lại, trong Cốc đang muốn phái tử y hộ pháp đi tìm người đó”.

Nói xong, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đám người Chân Linh, Tư Đồ Minh, Chân tử Mặc đánh giá. Lần thứ hai lại nói: “Thiếu Cốc chủ, những người này là ai?”.

Bạch Vô Trần ôn thuận cười. “An đại ca, những người này đều là bằng hữu của ta, ngươi cứ để cho bọn họ đi vào đi. Nếu có bết kì điều gì xảy ra, ta đều chịu toàn bộ trách nhiệm”.

Hắc y nhân kia sau khi nghe lời Bạch Vô Trần vừa nói, trên mặt hiện lên nét khó xử. Hắn liếc mắt nhìn mấy người một cái, cuối cùng vẫn dùng thanh âm lạnh lùng mà nói: “Thiếu Cốc chủ, chuyện người xuất Cốc khiến cho mọi người không vui chút nào, lúc này người về lại mang thêm người lạ vào Cốc, chỉ e nếu Cốc chủ biết được ta thả cho họ đi vào, sẽ rút da ta là điều chắc chắn. Cho nên thỉnh Thiếu Cốc chủ thứ lỗi, ta không thể để bọn họ đi vào được”.

Bạch Vô Trần nghe xong lời Hắc y nhân kia nói, trên mặt vẫn hiện lên vẻ ôn thuận mỉm cười. Hắn thản nhiên nói: “Đại ca nhất định là sống yên ổn. Ngươi nhất định không để cho họ vào sao? Vậy ta đi nói cho Trần Âm biết chuyện ngươi lén trộm đồ của nàng…”.

Lời nói của Bạch Vô Trần còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm to lớn che mất. “Được rồi được rồi, ta về là được mà. Thiếu Cốc chủ, người cũng không nên nói cho Trần Âm biết là ta trộm đồ của nàng, bằng không khi nàng lên cơn, e là một tầng da ta cũng chẳng còn mất”.

“Được, ta sẽ không nói đâu”. Bạch Vô Trần mỉm cười trong sáng, một đối mắt đơn thuần xanh thẳm như bầu trời, không lẫn chút bụi chút tạp chất nào.

Chân Linh cùng Tư Đồ Minh nhìn nhau, ảm đạm cười.

Mọi người ở Tuyệt Trần Cốc này đúng là suy nghĩ giản đơn thật. Bọn họ cứ nghĩ Tuyệt Trần Cốc là nơi kinh khủng, nay lại chính mắt mình nhìn thấy, Tuyệt Trần Cốc này chẳng qua chỉ là một chốn bồng lại tiên cảnh. Thuận theo sự sinh sống yên ổn nơi đây, cũng có thể thấy người dân nơi này rất chất phác thật thà.

Bạch Vô Trần lúc này đối với bọn họ nói: “Mọi người, chúng ta đi hái thuốc trước đã. Bằng không một hồi nữa ông nội ta về cốc, sợ là sẽ không lấy được dược thảo mất”.

“Được, chúng ta đi làm việc thôi”.

Mấy người liền đi bộ theo Bạch Vô Trần, hướng tới con đường nhỏ dưới chân núi mà đi. Dọc theo con đường, là cảnh trí tự nhiên nhất, là bầu trời xanh thẳm nhất, là làn gió mát rượi nhất, là không khí khô thoáng nhất. Khắp núi lả tả hoa bay, múa lượn trong tự nhiên, thoang thoảng hương thơm, khiến cho mọi người cảm thấy sảng khoái, thoải mái vô cùng. Đi đến nơi này, cho người ta cảm giác như đang được về nhà.

Chân Linh nhìn bóng dáng Bạch Vô Trần đang đi ở đằng trước, bất giác hiểu rõ. Cũng chỉ có một nơi như thế này, mới có thể sinh ra và giáo dục nên một người tinh khiết và sạch sẽ như Bạch vô Trần. Hắn như kẻ không bao giờ phái chịu khói lửa nhân gian, nhưng lại nắm được mọi khó khăn trong nhân gian. Sự sạch sẽ của hắn có quan hệ rất lớn đến Tuyệt Trần Cốc này.

Từ khi nàng đi vào nơi này, đều thấy tâm mình bình yên, như trở về bản chất tự nhiên nhất.

Tư Đồ Minh lúc này kéo tay Chân Linh, tựa khẽ vào nàng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy mà thầm thì vào tai nàng: “Chân nhi, nàng cảm thấy nơi này như thế nào?”.

“Tốt lắm, Tư Đồ Minh, làm sao thế? Có gì không phải sao?”. Chân Linh nghiêng mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Đồ Minh, thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm trọng, không khỏi quan tâm hỏi.

Tư Đồ Minh vẻ mặt nghiêm trọng, hắn nhìn một dãy núi trắng cao ngất trời, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Thoáng ngần ngừ, rồi hắn mới nói: “Chân nhi, hơi thở nơi này đúng là không tầm thường. Nơi này tuy là tràn đầy linh khí, nhưng mà chỉ có một tầng linh khí phía dưới mà thôi. Ngoài ra còn có một cỗ âm khí lạnh lẽo đang lượn lờ, tuy là rất nhạt, nhưng ta có thể cảm nhận được. Chân nhi, nàng nhìn dãy núi trắng này đi. Nàng không thấy nơi này là một khoảng trống xanh tươi, nhưng ở giữa lại mọc lên một dãy núi trắng cao ngất trời, như vậy có thấy kì lạ hay không? Hơi thở kì dị không bình thường đó, chính là từ dãy núi trắng đó phát ra”.

Chân Linh ngạc nhiên nhìn về phía Tư Đồ Minh. Cũng vì lời hắn vừa nói đến, nàng mới bắt đầu chú ý đến dãy núi trắng kia. Nâng mắt nhìn lại, nàng có cảm giác như trong một thoáng mình vừa thấy cái gì đó. Núi trắng kia dường như có con vật nào đó đang gầm rú, khiến nàng hoảng hốt không dám nhìn. Ánh mắt ngạc nhiên cứ nhìn về phía dãy núi đó mãi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play