*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẹp, miệng lưỡi của thẳng nam sắt thép, đúng là đồ ngốc mà.
Trì Vọng đổi giọng, đang chuẩn bị mắng tiếp, bị Tô Liễm ngăn lại kịp thời: “Tôi khuyên cậu đừng tạo nghiệp quá.”
Tương lai Trì Vọng mà biết được sự thật, chắc sẽ muốn xuyên trở về lấy keo 502 dán miệng mình lại.
Nghe được lời này, Trì Vọng vốn đang dâng trào ý tưởng định viết thành bài tế đột nhiên ngừng lại.
Sau khi bị đá, vẫn chưa dứt tình, không nói xấu cũng không cho người khác nói xấu, rất muốn tặng cho bạn học này một lá cờ “Người yêu cũ tốt nhất Trung Quốc”.
Lời an ủi lăn trong lòng một vòng, hắn chọn một câu gọn gàng dứt khoát nhất: “Nếu đã chuyển trường thì đừng nhớ đến cô ta nữa, quên đi.”
Tô Liễm tự hỏi vài giây, tương đối thành thật nói ra lời thật lòng: “Vậy thì hơi khó.”
Cậu muốn quên chứ, nhưng đến cũng đến rồi, gương mặt của người ta còn xuất hiện trước mắt cậu mỗi phút mỗi giây này.
Trừ khi cầm gậy đập vào đầu một phát, sau đó là tình tiết máu chó mất trí nhớ, may ra sẽ quên được.
Trì Vọng im lặng, trong lòng nhủ thầm tình yêu này sâu nặng quá, không biết con gái nhà ai độc ác như vậy, thật là đáng thương.
Chia tay ra sao, tình cảm thế nào, cũng không dám hỏi, hỏi nữa là đang đâm vào vết thương của người ta.
“Tình yêu, như gió lại như mưa, muốn nắm cũng không nắm được.”
Thi nhân Cố An Cửu đột nhiên động kinh, giữa những hàng chữ toát lên vẻ như là người từng trải.
Giây tiếp theo bị Trì Vọng vô tình chọc thủng: “Con cẩu độc thân như cậu, nói cứ như là từng có 800 người yêu cũ vậy.”
Tô Liễm vờ như không có việc gì rút khăn giấy, vo lại thành cục: “Cho nên, đề tài này đến đây là kết thúc được chưa?”
Giọng nói lạnh lùng, tràn ngập mùi cơm căn tin, cũng tràn ngập sát khí.
Lâm Diễn điên cuồng ba phải: “Kết thúc kết thúc, chúng tôi không hề biết gì cả.”
Trì Vọng trầm tư hai giây, đứng dậy đi đến quầy thức ăn lấy thêm một mâm thịt kho tàu nữa, đặt trước mặt Tô Liễm.
Dáng người cao lớn hơi khom xuống, giọng nói như dỗ trẻ em: “Tôi thấy cậu thích ăn món này, ăn đi, ăn xong sẽ vui lên.”
“Móa, nhiều như vậy, cậu xem tôi là heo à?” Tô Liễm nhìn chằm chằm khay thịt chất như núi kia, nhịn không được bật cười.
Trì Vọng ngồi xuống, gác chân lên thanh gác của ghế, bàn tay lười biếng đặt trên đầu gối: “Đừng kì thị heo, heo người ta mỗi ngày đều rất sung sướng.”
“Nói thì nói thế thôi, sướng đến mấy nuôi béo cũng bị giết lấy thịt.”
Nói cái gì cũng sẽ bị Cố An Cửu phản bác, cậu ta muốn làm bầu không khí sôi động hơn, hiệu quả đúng là rất nổi bật.
Hiện trường nói chuyện chết chóc, lại một lần nữa rời vào bế tắc.
Chỉ trong thời gian nghỉ trưa, vụ đánh cược giữa Tô Liễm và Ngải Học Tập đã bị truyền khắp khối 11.
Các thiếu niên rất thích mấy vụ cá cược kiểu này, đặc biệt là đang trong kì thi căng thẳng, vụ cá cược như để làm thả lòng bầu không khí, cũng càng nổi máu hóng hớt hơn.
Cố An Cửu tham gia vào vài group chat ẩn danh, lúc này thông báo kêu loạn xạ.
Lâm Diễn nghiêng đầu, quang minh chính đại nhìn trộm: “Đang nói chuyện gì đấy?”
“Bọn họ đang bỏ phiếu, đoán xem Ngải Học Tập có thể bỏ xa anh Liễm bao nhiêu hạng. Hiện tại số phiếu cao nhất là….” Cố An Cửu cố ý kéo dài giọng, cố tỏ vẻ hồi hộp.
Thấy không ai quan tâm, rất là cạn lời, lầm bầm lầu bầu nói nốt: “972 hạng, sẵn nói luôn, khối chúng ta tổng cộng 982 người.”
“Cậu không cần cố tình giải thích đâu.” Tô Liễm bị đút no thịt kho tàu nên tâm trạng sung sướng, dẫn đến nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, “Không có ai chọn tôi thắng hết hả?”
Ba người: “???”
Sao lại thế này, sao lại nghe có mùi nghiêm túc thế, quái lạ.
Trì Vọng nghiêng người, vẻ mặt thương xót duỗi tay sờ trán cậu: “Sốt à? Không nóng mà, cậu đang mớ ngủ hả?”
Làn da bị bàn tay to ấm áp bao trùm, cọ qua cọ lại, Tô Liễm chưa kịp phản ứng, bị người ta sờ tại chỗ.
Qua vài giây, cậu mới bực bội túm lấy cái tay nọ, kéo ra: “Cậu mới sốt ấy, đừng có động tay động chân.”
Người này một lời không hợp liền ra tay, tật xấu gì vậy.
Không biết vị coolboy này lại khó chịu chuyện gì, ngón tay vừa sờ trán của Trì Vọng gõ gõ lên mặt bàn: “Đều là con trai cả, sờ một chút có sao đâu.”
Cố An Cửu nhạy bén ngẩng đầu: “Anh Liễm chẳng lẽ là….”
Trong lòng lộp bộp một tiếng.
“Dẹp mấy cái suy nghĩ kì quái đấy của cậu đi.” Tô Liễm cắt ngang.
Cố An Cửu nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi tiếp: “Có thói quen sạch sẽ?”
Có thể nói hết một câu trọn vẹn không hả, cứ thích ngắt quãng làm gì.
“Ừ, có một chút.” Tô Liêm thở phào, là cậu nghĩ quá nhiều, đám trai thẳng sắt thép này làm sao nghĩ được đến chuyện đồng tính luyến ái chứ.
Thật ra không phải cậu trời sinh đã thích đàn ông,
chỉ vì hôm mưa Trì Vọng đưa chiếc ô, đã làm trái tim cậu có cầu vồng….Editor đùa thoi, đây mới đúng nhé: Chỉ vì ngày hôm ấy gặp được Trì Vọng, rồi thích hắn mà thôi.
Đến giờ cậu cũng chưa rõ, nếu không có Trì Vọng, có phải cậu sẽ không có cảm giác đặc biệt gì với những người đàn ông khác hay không.
Một bữa cơm ăn muốn mệt tym, Tô Liễm bưng khay đồ ăn đứng dậy: “Về phòng thi đi, chuẩn bị cho môn tiếp theo.”
“Khắc tinh này, Ngải Học Tập xuất hiện bất ngờ quá, lần này tôi không cứu được cậu.” Trì Vọng muốn duỗi tay choàng bả vai cậu, nhưng bỗng khựng lại rụt về.
Tô Liễm đầu cũng chẳng buồn quay, rất lãnh khốc: “Không cần cậu cứu.”
“Tôi đang quan tâm bạn cùng bàn của tôi mà?” Trì Vọng đút tay vào túi quần, biếng nhác đi sau cậu, “Hô ‘tôi là đồ khốn nạn’ trên loa phát thanh trường, còn mất mặt hơn cả đứng hàng đầu tập thể dục giữa giờ, tôi lo lắng thay cho cậu đấy.”
Người này bình thường nói chuyện không xa không gần, câu trước không cà chớn thì câu sau cũng không đàng hoàng, không phải kiểu đứng đắn, lời này của hắn Tô Liễm lại nghe được chút thật tình.
Cậu hơi dừng bước, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Còn chuyện lật ngược tình thế, đương nhiên phải chờ đến khi giá trị lên cao nhất mới càng xuất sắc.
-
Buổi chiều thi môn toán.
Tiếng thở ngắn than dài trong phòng thi còn lớn hơn buổi sáng, năm phút sau, âm thanh ngòi bút xẹt qua trang giấy nhỏ dần.
Trong phòng thi này, hầu hết mọi người đều lựa chọn đoán mò đáp áp. Ngẩng đầu thì thấy hơn một nửa phòng thi đã buông xuôi cuộc đời, kê tay nằm ngủ.
Không hổ là phòng thi cuối cùng, tập thể suy sút một cách thống nhất.
Tô Liễm hoàn toàn tập trung tinh thần, nghiêm túc giải từng bước.
Buổi sáng nghĩ đến vụ cược với Trì Vọng, biết là môn người này ổn nhất, không muốn để người ta thua quá thảm, hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.
Vì để hắn có thể chủ động tìm mình thi đấu thành tích của những tháng tiếp theo nên Tô Liễm khống chế điểm ở mức vừa đủ, toàn bộ đáp án chọn C, phần thơ cổ thì càng dứt khoát bỏ trống luôn.
Chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một Ngải Học Tập, kế hoạch bị thay đổi.
Thành tích ngữ văn của cậu tháng này chắc chắn thấp nhất cả khối rồi, muốn tổng điểm vượt qua hạng 10 của khối, mấy môn khác không thể cố tình làm sai được nữa.
Kết quả bói toán hôm nay không tốt cũng không xấu, nghĩa là không nắm chắc 100% sẽ thắng.
Nếu muốn thắng vụ cược này, phải tốn khá nhiều công sức.
Tô Liễm cầm bút vẽ hình minh họa câu cuối, vẽ được một nửa thì dừng lại.
Bỏ mẹ rồi, công thức của câu này là gì?
Thôi, làm đến đâu suy luận đến đó, mong là kịp thời gian.
Chuông hết giờ vang lên, bài thi vừa thu xong, Cố An Cửu chạy còn nhanh hơn thỏ: “Sao rồi sao rồi, làm đúng được mấy câu?”
Tô Liễm đeo cặp lên vai trái, chậm rì rì đi ra ngoài: “Không biết.”
Nếu tôi nói đúng hết chắc cậu cũng chẳng tin đâu.
“Tiêu rồi, không được, tôi cảm thấy nên tiên thủ hạ vi cường*.” Cố An Cửu lầm bầm trong miệng, “Có tiệm thuốc nào gần đây không?”
(*: ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế)
Bị Trì Vọng vỗ mạnh vào gáy: “Bình thường tôi dặn cậu thế nào, đừng có làm ba cái trò chơi xấu thấp kém.”
“Cậu biết lúc nãy tôi đi WC gặp ai không hả, nó còn âm dương quái khí trào phúng cả phòng chúng ta cộng điểm lại cũng không bằng mình nó, tức chết ông đây, cục Tức này tôi nuốt không trôi.”
Dừng lại một chút, Cố An Cửu nâng cằm lên, nghiêm trang nói: “Đây không phải là trận chiến của riêng anh Liễm, mà là trận chiến của cả 403 và 404.”
Lâm Diễn đi phía sau nhắc nhở: “Trì Vọng ở phòng 404.”
“Tóm lại, tôi mặc kệ, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu trận chiến đã bắt đầu, chúng ta cũng phải chiến đấu hết sức mình.” Cố An Cửu gãi đầu, tinh thần vừa bùng lên đã dập tắt, “Tôi muốn thêm BUFF* cho anh Liễm, nhưng nếu thi đấu thành tích, thì tôi thật sự không có cách nào cả.”
(*: buff là thuật ngữ trong game, thường diễn tả hành động hỗ trợ gia tăng một phần sức mạnh nào đó, ví dụ như buff máu, buff giáp, buff nộ bla bla…)
Lâm Diễn phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, thôi thì ráng học thuộc được đến đây hay đến đó.”
“Tôi cảm thấy, có thể tăng xếp hạng lên đã xem như thắng lợi rồi, thua trong vinh quang.”
Thi xong môn toán, không biết bị câu hỏi nào kích thích đầu óc, Trì Vọng đột nhiên rất tích cực: “ Còn việc giải quyết điều kiện cá cược, đến lúc đó tính sau.”
“Ừ, chúng ta dùng tên giả cũng được. Anh Liễm cố lên, chúng tôi là lá chắn thịt kiên cố của cậu.”
Cố An Cửu nắm chặt nắm tay, giống meme cậu nhóc béo quyết tâm* trên mạng.
meme:
Đã lâu rồi Tô Liễm chưa được mọi người vây quanh rồi cổ vũ như thế này, bằng một cách nào đó mà cậu thấy rất thanh xuân.
Giống như là, một đám người cùng nhau cố gắng thực hiện một mục đích, có thể thật lâu sau này khi hồi tưởng lại nó chỉ là một điều nhỏ bé không đáng kể, nhưng cảm giác đồng hành cũng nhau như một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, nhẹ nhàng thiêu đốt, nhưng khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Cậu cầm cặp lên, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Môn Lý hơi khó, hay là tối nay học tiếng Anh đi.” Trì Vọng bẻ khớp ngón tay răng rắc, hoạt động não, “Biết đâu học được thêm vài phần.”
Vừa dứt lời, trong lòng Tô Liễm dâng lên cảm giác bất thường, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng bị dập tắt một nửa.
Qủa nhiên, giây tiếp theo Trì Vọng lấy di động ra, mở khóa màn hình: “Cậu chờ một chút, tôi có quen một học bá*, đoán đề rất chuẩn, tôi hỏi xin tài liệu học tập của cậu ta.”
(*: học chăm chỉ nên điểm cao, để phân biệt các kiểu học sinh bên Trung thì các bạn có thể tham khảo
link)
“………. Không cần đâu.” Tô Liễm mở miệng từ chối, ngăn động tác của hắn lại.
Một tiếng ‘ting’ vang lên, tài liệu điện tử được gửi hỏa tốc sang.
Trì Vong giơ di động lên lắc lắc trước mặt cậu, giọng nhẹ nhàng: “Không nhiều lắm đâu, hơn ba mươi trang thôi, cậu học xong hết là điểm tiếng Anh ngày mai chắc chắn sẽ cao.”
Nghe thấy số trang, Tô Liễm cảm thấy đau đầu.
Cậu bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi hiện trượng: “Tạm biệt, tôi không ăn cơm, về phòng học đọc sách đây.”
“Tôi thích tính cách tích cực tràn ngập ý chí chiến đấu này của cậu nha.”
Cố An Cửu kéo cổ áo cậu, cười hì hì quấn lên: “Nhưng hiện tại cậu là đối tượng theo dõi đặc biệt của chúng tôi. Vọng gia nói rất đúng, chỉ cần tăng vài hạng chính là thắng lợi rồi. Vừa hay tôi cũng có một người bạn học bá, cậu ta có bài phân tích ví dụ, đêm nay cậu dành ít thời gian đọc đi, chắc chắn có tác dụng.”
Tô Liễm: “……….”
Mấy người có nhiều bạn học bá như vậy, sao gần đèn mà vẫn đen hả.
Đám người càng nói càng nghiện, đến Lâm Diễn cũng: “Hình như tôi cũng có một…”
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta còn có thể làm bạn.” Ngọn lửa thanh xuân nhiệt huyết hoàn toàn dập tắt, Tô Liễm bỏ ba người lại sau lưng, nhanh chóng rời đi.
-
Tiết tự học buổi tối, hàng phía trước và vị trí bên phải cậu đều trống không, hiển nhiên, ba người lại trốn học tập thể.
Tô Liễm vừa đọc sách vừa nghĩ, mấy tên này cũng hay thật, bắt cậu đọc sách học bài, bọn họ thì trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Không biết đang lén lút làm gì nhỉ.
Lý Quốc Khánh đi kiểm tra như thường lệ, nhìn thấy mấy bàn cuối cùng, trầm giọng đặt câu hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
Tô Liễm hơi hơi ngước mắt: “Không biết.”
Lý Quốc Khánh nhìn chằm chằm cậu, hỏi như thẩm vấn: “Không biết hay là đang che giấu giúp chúng nó?”
“Em không biết thật, thầy à, em còn phải ôn bài.” Tô Liễm bất đắc dĩ, giơ quyển sách đang đọc dở của mình lên.
Lý Quốc Khánh nhìn trang sách ghi chi chít đánh dấu của cậu, xém chút nước mắt tung hoành: “Em đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tốt lắm.”
Thành tích học tập kém cũng không sao, chỉ cần thái độ tốt thì vẫn cứu được.
Chỉ là cảnh này rơi vào mắt Ngải Học Tập, lúc nghỉ giải lao, người này tận dụng cơ hội lại chỗ cậu.
Chống tay lên bàn, giọng nói âm dương quái khí: “Bạn học, đang đọc sách à? Có hiểu gì không?”
Tô Liễm chẳng buồn ngẩng đầu, nhẹ nhàng lật sang trang tiếp theo, tiếp tục đọc.
“Hiện tại cả khối đều biết vụ cược của tôi và cậu, kích động không?”
Ngải Học Tập hình như rảnh rỗi lắm, đi tới đi lui quanh chỗ cậu, miệng nói không ngừng: “Tôi thật sự, vô cùng chờ mong.”
Xung quanh có rất nhiều tầm mắt tò mò, dựng lỗ tai lên chờ Tô Liễm trả lời.
Nhưng vị đại ca trường trong lời đồn kia trông tính tình khá tốt, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn bình thường, thậm chí dáng ngồi vẫn y nguyên, chỉ có cây bút trên tay thỉnh thoảng đánh dấu vào sách.
Khiêu khích bị làm lơ, Ngải Học Tập lớn giọng: “Cậu nói xem, cậu sẽ thua tôi bao nhiêu hạng? 972, 973, hay là…”
Tô Liễm giương mắt lên, đẩy một chồng sách ra tạo khoảng cách giữa Ngải Học Tập và bàn học: “Cút.”
Tuy giọng nói lạnh nhạt, nhưng tác dụng rất mạnh, cả người tản ra bầu không khí “Đừng có chọc ông”.
“Xùy, sợ quá cơ.” Ngải Học Tập bị hoảng sợ, ngoài miệng không buông tha, nhưng cơ thể vẫn thành thật xoay người bước đi.
Đọc sách cả một buổi, người cậu mỏi nhừ. Tô Liễm hoạt động xương cổ, thả lỏng một lát, rồi cầm cặp rời khỏi phòng học.
Cậu không vội về KTX, đi ra siêu thị mini ngoài cổng trường mua một hũ mật ong nhỏ.
Cũng khá nhiều, nhưng là hàng nhập khẩu, khá đắt tiền.
Thanh toán xong, số dư hiển thị chỉ còn lại 23 khối có lẻ.
Nghèo, nghèo đến mức ăn mày ven đường còn chê, đúng là muốn chết mà.
Tô Liễm trở về ký túc xá, lấy ấm sắc thuốc ra bả trung dược vào, lại đổ thêm mật ong, nấu một lần nữa.
Hơi nước nóng hổi bốc lên, Tô Liễm ngửi thử mùi, một mùi chua chua có chút ngọt, tuy không nếm nhưng cảm nhận được, hương vị khá ổn.
Cậu vừa đóng nắp lại, cửa phòng 403 bị đẩy ra. Quay đầu thì nhìn thấy Trì Vọng thở hổn hển đứng ở cửa, cong eo thở dốc.
Tô Liễm lại mở nắm bình, đặt lên bàn: “Sao có mình cậu vậy? Mấy người kia đâu?”
“Còn ở cổng trường, lát họ về.”
Trì Vọng trông như vừa vận động kịch liệt một trận, kéo vạt áo lau mồ hôi trên mặt, lơ đãng lộ ra một đoạn vòng eo tinh tráng, cả người toát lên hormone thanh xuân.
Tô Liễm nhìn chằm chằm vài giây, không chớp mắt, đưa bình giữ nhiệt trong tay qua.
Cùng lúc đó, nguồn phát hormone móc trong balo ra một xấp tài liệu đã sắp xếp kỹ càng.
Hai cánh tay thon dài dừng lại giữa không trung, có một loại ảo giác như tiền trao cháo múc.
Tầm mặt chạm nhau, trong lòng hai người đều sinh ra một loại dự cảm chết chóc.
Tô Liễm lắc mình giữ nhiệt, mở miệng trước: “Canh dưỡng sinh phiên bản cải tiến, uống đi.”
Trì Vọng quơ quơ tài liệu trên tay: “Đêm nay cậu học cho xong đống này, tôi giám sát cậu, không học xong không được ngủ.”
Trong lòng hai người đồng thời vang lên tiếng lộp bộp.
Nữa rồi, mẹ nó quá đáng.