Trì Vọng hơi hơi ngửa đầu, cảm giác có gió thổi qua tròng mắt, mát mát lạnh lạnh, từ từ chớp mắt vài cái.
“Đỡ chưa?” Tay trái Tô Liễm chống mí mắt hắn, như bác sĩ kiểm tra người bệnh, lại nhẹ nhàng thổi thổi.
Trì Vọng không trả lời, như đang suy tư điều gì mà nhìn chằm chằm cậu. Lông mi hơi rũ xuống, màu mắt cũng nhạt, dưới ánh mặt trời như hạt châu màu hổ phách, trong suốt sáng trong.
Hắn tạm dừng vài giây, nói từ từ: “Có ai từng khen đôi mắt cậu rất đẹp chưa?”
Đầu ngón tay Tô Liễm hơi đổ mồ hôi, trái lương tâm nói: “Không có.”
“Cậu chán thế, khen cậu cậu phải nói cảm ơn mới đúng chứ?” Trì Vọng buông tay đang nắm áo cậu ra, hoạt động năm ngón tay, cảm thấy vải quần áo của Trường số 3 thô cứng quá.
“Cảm ơn, cậu cũng đẹp.” Tô Liễm trả lời đại, “Có thể bắt đầu học chưa?”
“Có lệ.” Trì Vọng chậc một tiếng, rất không tình nguyện ngồi lại bàn học. Tùy tay cầm một cây bút xoay xoay, tầm mắt nhìn vào góc phòng.
“Có muốn tôi biểu diễn trống Jazz cho cậu nghe không? Tôi chơi trống trông đẹp trai lắm đó, muốn xem không?”
“Trì Vọng.” Tô Liễm hơi hơi nâng giọng, gọi thẳng tên.
Cậu cảm thấy mình như người cha đang nhọc lòng về chuyện học của đứa con, nhưng giờ phút này tình thương của cha đang như núi đất sạt lở.
Trì Vọng cảm thấy sắp đến giới hạn của người ta rồi, biết điều dừng lại: “Rồi rồi rồi, không phá nữa.”
Tô Liễm trải mấy bài thi lên bàn, chỉ vào từng bài phân tích: “Tôi cảm thấy môn hiện tại cậu có thể dễ nâng điểm nhất là ngữ văn. Mấy môn khác có nói cũng chưa chắc hiểu, cho nên, học ngữ văn trước đi.”
Nhớ đến cậu cũng không học tốt thơ cổ, Trì Vọng kéo dài giọng ám chỉ: “Ngữ văn của cậu cũng…”
“Cùng nhau học.” Tô Liễm cắt lời hắn, tùy tay mở một trang sách, “Một tiếng sau, kiểm tra [Đường Thục khó]*.”
(*: Bài thơ ‘Thục đạo nan’ của Lý Bạch)
“A, khó như lên trời.”
Đầu ngón tay Trì Vọng xẹt qua hàng chữ đậm nét, cảm thấy Lý Thái Bạch* không hổ là nhà thơ nổi tiếng, thể hiện trọn vẹn tâm trạng trong lúc này.
(*: Thái Bạch là tên tự của Lý Bạch)
Trong lòng vừa nhẩm hai câu, di động bên cạnh đã reo keng keng keng, trên màn hình nhảy ra mấy khung trò chuyện.wattpad: duongquannghiii
“Luôn có điêu dân quấy rầy trẫm học tập.” Trì Vọng một tay đè sách, một tay mở khóa màn hình, mở phần trò chuyện với Trì Tình, “Con nhóc này ngáo à, lầu trên lầu dưới còn phải gửi tin nhắn…”
Giọng nói đột nhiên im lặng, vẻ mặt người nào đó dần dần có chút hoang mang.
Tô Liễm rời tầm mắt khỏi sách giáo khoa, nghiêng đầu nhìn hắn: “Em gái cậu nhắn gì?”
“Một đống hình ảnh và video tham khảo quan hệ xã hội giữa người cùng giống loài.”
“Nói tiếng người.”
“Là truyện tranh gay.”
“……..”
Hiện tại mấy nữ sinh đều trưởng thành sớm vậy hả?
Tô Liễm đột nhiên không biết theo ai, xấu hổ lật trang sách: “Con bé gửi cái này làm gì?”
“Tôi cũng không hiểu.” Trì Vọng chống nửa đầu, tay gõ chữ trên màn hình: Em gửi cái gì vậy? Lên lầu giải thích.
Hai phút sau, trên cửa vang lên tiếng gõ lễ phép. Được sự đồng ý của chủ nhân, Trì Tình mới cẩn thận đẩy cửa đi vào, sợ nhìn thấy cảnh gì không nên thấy.
Trì Vọng nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ Pikachu của cô, giọng điệu ghét bỏ: “Có khách ở đây, em mặc đồ lôi thôi lếch thếch kiểu gì vậy?”wattpad: duongquannghiii
“Con gái chỉ trang điểm vì người mình thích, hai người các anh, không đáng.” Trì Tình giơ tay kéo lỗ tai trên mũ, vẻ mặt lạnh nhạt, tan nát cõi lòng lại ai oán liếc nhìn Tô Liễm, “Đồ và video xem chưa? Có cảm tưởng gì không.”
“Không cảm tưởng.” Trì Vọng mặt không đổi sắc tim không nhảy, chậm rì rì nhắc nhở, “Anh là trai thẳng.”
Trì Tình vẻ mặt “Em đã nhìn thấu hồng trần”, nghiêng đầu nhìn anh cô: “À, trai thẳng.”
“Em bóng gió gì đấy.” Trì Vọng chọn đại một cái, một tấm hình vẽ thiếu niên xinh đẹp hôn môi hiện lên, chiếm toàn bộ màn hình, nhìn sặc mùi thịt.
Ngón tay hắn hơi dừng lại, nhướng mày: “Gửi nhầm người?”
“Không nhầm, gửi cho anh đó.” Trì Tình gằn từng chữ một, “Anh có thể tham, khảo, kinh, nghiệm với anh Tô Liễm.”
“Cút, cắn CP* đừng có cắn đến đầu anh mày, đừng quấy rầy anh học tập.” Trì Vọng xách cổ áo cô ném ra ngoài, trong miệng ghét bỏ, “Suốt ngày xem ba thứ tào lao.”
(*: là cặp đôi, thường được ship giữa hai người tùy ý với nhau, miễn là bạn muốn =]]]])
Trì Tình trong lòng cười lạnh, tài liệu học tập gửi hết cho hai người rồi, em đi đây, được chưa.
Cửa bị đóng lại lần nửa, Tô Liễm nhìn vào hình ảnh trên màn hình di động, không thể rời mắt.
“Muốn xem à? Tôi có thể gửi cho cậu.” Trì Vọng cười mỉm, kéo dài giọng trêu đùa, “Không ngờ Thầy Tiểu Tô của chúng ta thích mấy cái này.”
Tô Liễm thay đổi sắc mặt, quyết đoán từ chối: “Dừng, không muốn.”
“Lấy mã QR ra, tôi add Wechat cậu.” Trì Vọng nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay cậu.
Tô Liễm nhấn mạnh: “Tôi không đọc truyện tranh gay.”wattpad: duongquannghiii
“Tôi đùa cậu thôi, đừng xem là thật chứ.” Trì Vọng bật cười, “Chỉ là hai chúng ta thân nhau như vậy, mà còn chưa thêm bạn tốt, rất kỳ quái.”
Thân lắm à? Tô Liễm rũ mắt.
Cậu vẫn luôn cảm thấy hiện tại Trì Vọng rất xa lạ, dù là thói quen sinh hoạt, hay là cách nói chuyện đều khác xa nhận thức của cậu.
Bao gồm cả sở thích, trước kh bước vào căn phòng này, cậu chưa bao giờ biết Trì Vọng thích sưu tập dùi trống, còn biết chơi trống Jazz.
Trì Vọng hai mươi mấy tuổi đã giấu hết những góc cạnh sáng sủa ấy đi, chỉ còn lại trưởng thành ổn trọng, tri kỷ ôn nhu, toàn là những phẩm chất tốt đẹp.
Trái lại là mình, chẳng thật sự hiểu rõ về người từng là bạn trai này, khá thất bại.
“Thêm bạn tốt cũng cần suy nghĩ lâu vậy à?” Trì Vọng nhìn người nọ ánh mắt như thoát hồn, rời khỏi giao diện Wechat, “Không thêm thì thôi.”
“Cậu quét tôi.” Tô Liễm hoàn hồn, đồng ý dứt khoát lưu loát.
Có lẽ, có thể thử hiểu sâu hơn một chút.
Trì Vọng thêm bạn, trong miệng lầm bầm: “Để tên cậu là gì đây nhỉ? Khắc tinh, ngồi cùng bàn, hay Thầy Tiểu Tô, cậu thích cái nào?”
“Tôi có tên.” Tô Liễm đau đầu, thời gian đọc sách, hình như lại dần trôi xa rồi.
“Tên nghe xa lạ lắm.” Trì Vọng chợt nảy ý tưởng, ngón tay khẽ nhúc nhích, “Xong rồi.”
Tô Liễm sửa tên Trì Vọng xong, liếc nhìn di động kế bên: Bạn cùng bàn khắc tinh của tôi.wattpad: duongquannghiii
…… Yếu tố quá nhiều, làm người hít thở không thông.
Cậu nhìn thời gian trên màn hình, lên tiếng nhắc nhở: “Từ lúc chúng ta vào phòng đã 27 phút trôi qua, tính thời gian học bài để kiểm tra thì cậu còn 33 phút. Nếu học không thuộc, sẽ bị phạt.”
“Phắc, sao lúc này cậu đâu có nói đến chuyện phạt.” Trì Vọng vô cớ cảm thấy mình lại bị gài bẫy, di động ném sang một bên, quay đầu hỏi: “Phạt cái gì?”
Tô Liễm trầm ngâm vài giây, giọng nhẹ nhàng bâng quơ: “Chạy 3000 mét đi, nếu tôi không học thuộc, cũng phạt như vậy.”
Trì Vọng nghĩ thầm, không hổ là coolboy dưỡng sinh, lại là rèn luyện.
Nhưng dù sao, vẫn đỡ hơn là uống canh dưỡng sinh.
Lần này hắn đã thông minh hơn, cầm sách hỏi: “Lần thi này, do cậu nhớ không kỹ, hay là lười viết? Tôi cảm thấy có gì đó sai sai.”
“Cái kiểu kiểm tra học thuộc này, tôi không hứng thú lắm.” Tô Liễm bốn lạng đẩy ngàn cân*
(*: Cuộc sống 9 người 10 ý, đầy rẫy những thị phi. Đối diện với nó không cách nào hay hơn chính là sự trầm tĩnh và rộng lượng. Người nào có thể làm được vậy, chính là đã biết dùng sức mạnh “4 lạng” để đánh bại “ngàn cân”.)
Trì Vọng ừ một tiếng: “Anh hùng ý kiến giống nhau, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Vừa nói, vừa lén úp sách giáo khoa lại.wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm nhanh tay nhanh mắt chặn lại, “Nhưng có 250 chen vào, tôi quyết định thay đổi một chút.”
Trì Vọng mím môi, ngồi không nhúc nhích.
“Chẳng lẽ cậu đang sợ học không lại tôi, thua thêm lần nữa à.” Tô Liễm nhẹ nhàng nói, bóng gió khiêu khích ý chí chiến đấu của Trì Vọng.
“Học.” Hắn đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, mở sách vở ra, vùi đầu khổ học.
Phòng thoáng chốc an tĩnh lại, Trì Vọng không phá nữa, chỉ chừa lại một sườn mặt không có biểu tình gì, nhìn còn rất nghiêm túc.
Tô Liễm lén cong môi, nhìn lướt qua nhớ kỹ câu thơ trong lòng, lại đọc phần giải thích thơ cổ bên dưới.
Đã đến giờ, Trì Vọng đóng sách lại, gập ghềnh đọc thơ. Tuy rằng gian nan, cả bài chỉ sai một câu, tốt hơn dự đoán.
Nhưng, sai một câu vẫn là sai, người nào đó cắm đầu cực khổ học thơ rất khó chịu, toàn thần toát ra hơi thở buồn bực.
“Tội chịu phạt, đến cậu đó.” Trì Vọng chân dài đạp ghế xoay, xoay qua đối diện với người kia.wattpad: duongquannghiii
Không biết tại sao, Tô Liễm lại nghĩ đến câu đồng cam cộng khổ nọ, đột nhiên mềm lòng.
Cậu giả vờ lắp bắp, cố ý đọc sai hai câu, bị Trì Vọng bắt: “Cậu cũng không đọc đúng hết, có phải cũng bị phạt không?”
Tô Liễm bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”
“Hiếm khi cậu chịu thua.” Tâm trạng Trì Vọng tốt lên, “Sau tiết tự học buổi tối thứ hai cùng nhau chạy?”
Tô Liễm cũng cười theo: “Được.”
Giảng giải xong bài thi ngữ văn đã gần 8 giờ, Tô Liễm bị giữ lại ăn cơm tối. Trì Biên dặn dì nấu một bàn thức ăn lớn, sợ tiếu đãi không chu toàn.
“Tiểu Tô, hôm nay vất vả cho cháu rồi.” Trì Biên đẩy đống đồ ăn đến trước mặt cậu, thân thiết nói, “Đứa nhỏ Trì Vọng này càng lớn càng không nghe lời.”
Tô Liễm thẳng lưng, khách khí nói: “Không có ạ, đúng lúc cháu cũng muốn ôn tập lại. Chỉ là…”
Trì Vọng nghe cậu chuyển hướng, trái tim nhảy lên, cảm thấy câu tiếp theo chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì.
Quả nhiên, sau khi hắn nghe được nửa câu: “Chỉ là học bù còn chưa đủ, Trì Vọng có rất nhiều thói quen cần sửa, thức khuya, đi học toàn ngủ gật.”
“Ừ, chú cũng nhắc nó nhiều lắm.” Trì Biên rất đồng ý gật đầu, “Còn cũng ở KTX trong trường đúng không, chú giao quyền hạn cho cháu, phiền cháu quản lý nó giúp chú nhé.”
Tô Liễm: “Vâng, cháu sẽ giám sát cậu ấy ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể.”
Trì Vọng: “………”wattpad: duongquannghiii
Ai chơi đâm sau lưng vậy trời.
Hắn đã chơi bời nhiều năm này, đột nhiên có một người nhảy ra quản lý, thế giới này, liền rất ảo mộng.
“Nếu cháu là con trai chú thì tốt rồi.” Trì Biên nhìn thiếu niên rụt rè dùng cơm, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn sao cũng thấy thích.
Trì Tình vẫn luôn im lặng ăn cơm đột nhiên chọt một câu: “Biết đâu anh ấy thực sự có thể trở thành con trai của ba đấy.”
Dù sao bạn trai của anh trai, chính là chị dâu tương lai, bốn bỏ năm lên cũng không khác lắm. Hãy đọc truyện tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot.com và wattpad: duongquannghiii
Mọi người: “?”
Mẹ Trì vẻ mặt khiếp sợ, muỗng canh rơi ầm vào nồi: “Trì Biên chẳng lẽ anh dám quen người phụ nữ khác sau lưng tôi à?”
“Không có làm gì có mà.” Trì Biên cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, lập tức giải thích: “Không có chuyện đó đâu, Tiểu Tình nó đang nghĩ gì đó nên mới nói vậy….”
Người từng trải nhanh chóng hiểu ra, hai vợ chồng nhìn nhau, ái muội à một tiếng.
“Đừng hiểu nhầm, con không thích anh ấy.” Trì Tình hiểu ba mẹ mình đang nghĩ đến điều gì, nhìn liếc qua anh trai, nhấn mạnh, “Dù sao, cũng không thể cướp người yêu của ai kia được.”wattpad: duongquannghiii
Tô Liễm càng nghe càng ngu người, cướp người yêu của ai cơ, sao nghe lời này giống như che giấu điều gì đó vậy.
Chẳng lẽ, em gái cậu ấy cũng xuyên về?
Trì Vọng uống một ngụm canh, chép miệng: “Em có phúc không lo hưởng, hiện tại cậu ấy được nhiều nữ sinh thích lắm, lớp anh cũng có vài người rồi.”
Hiểu sai lời, Trì Tình chua lè nói: “Cho nên anh ghen ghét trong lòng.”
“Anh thấy bình thường, chẳng để ý mấy.” Trì Vọng gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Tô Liễm, “Món cậu thích.”
Trì Tình chậc chậc, anh trai cô làm bạn trai của người ta, còn rất rộng lượng, là cô thua.
Hai anh em ông nói gà bà nói vịt, nói chuyện lệch sóng, anh tới em lui, không thể chen vào.
Tô Liễm ngồi nghe họ nói, im lặng ăn cơm.
Cha mẹ cậu ly hôn sớm, trong nhà chỉ có hai người đàn ông, tính cách đều kiểu lạnh nhạt, trên cơ bản không nói chuyện nhiều với nhau.
Hiện tại người một nhà nói đông nói tây, hi hi ha ha, là sự náo nhiệt mà cậu chưa bao giờ trải qua.
Bầu không khí của gia đình Trì Vọng rất tốt, từ góc độ nào đó, cậu rất hâm mộ.
Ăn cơm xong, Tô Liễm nhìn đồng hồ, dứng dậy chào tạm biệt: “Không còn sớm, cháu phải về rồi ạ.”wattpad: duongquannghiii
“Để chú cho tài xế đưa cháu về, từ đây về nhà cháu chắc là xa lắm.” Trì Biên vẫy tay, nhờ dì giúp việc gọi tài xế đến.
Trì Tình nhét một miếng điểm tâm ngọt vào miệng, dùng tay đẩy đẩy Trì Vọng: “Anh, anh không tiễn anh ấy về à?”
“Thanh niên lớn to đùng như cậu ấy, còn phải đưa về hả?” Trì Vọng cũng ăn một miếng, ngước mắc nhìn người kia, “Nếu cậu muốn, tôi đi cũng được.”
Tô Liễm xách cặp, lắc đầu: “Không cần.”
Trì Tình kéo anh trai đứng dậy, hận sắt không thành thép đẩy ra cửa: “Đừng hỏi, làm đi, còn cần em dạy anh nữa hả.”
Trì Vọng chẳng hiểu gì, túm áo khoác mặc lên người, bị đẩy ra cửa: “Được rồi.”
Hai người sóng vai ngồi ở ghế sau, Tô Liễm nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật sự không cần đưa.”
Trì Vọng hạ cửa sổ xuống, một luồng gió đêm tràn vào, mang theo không khí khô nóng oi bức.
Hắn duỗi tay ra ngoài cửa sổ, nắm lấy ngọn gió không thể giữ được: “Con bé lo cho cậu, dù sao cũng rảnh, xem như đi dạo mát.”
Tô Liễm vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại chẳng nói được, đành im lặng.
Cậu nói địa chỉ với tài xế, rồi nghiêng đầu dựa vào cửa kính chợp mắt, mơ màng một hồi, thế mà ngủ thật.
Trong cơn mơ màng, cảm giác được trên đầu có gì đó âm ấm, nhưng thoải mái lắm, nên không mở mắt.wattpad: duongquannghiii
Xe chạy thong thả ổn định, bả vai Tô Liễm bị vỗ nhẹ, ngước mắt lên phát hiện mình đang gối lên một bàn tay to, trên thân ngón áp út còn có một nốt ruồi nhỏ xíu.
Cậu nghiêng đầu cọ cọ, mơ hồ kêu một tiếng: “Anh, buồn ngủ quá.”
Đối phương im lặng, vài giây sau, Tô Liễm bỗng bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
“Ngại quá, tôi ngủ quên.” Cậu nhìn cánh tay vừa rụt lại của Trì Vọng, trên mu bàn tay có vệt đỏ loang lổ, là dấu vết đầu cậu đè lên.
“Tay của cậu…”
“Tôi thấy đầu cậu va vào kính, sợ cậu đau đầu nên lót tay cho cậu.” Trì Vọng hoạt động bàn tay, cười cười quơ tay, “Tạm biệt, tuần sau gặp lại.”
“Ừ, tạm biệt.” Tô Liễm mơ màng bước xuống xe, đứng ở đầu đường hít gió, vẫn còn đang ngơ người.
Một giây vừa rồi, ngủ quá sâu, không biết cậu có gọi “Trì ca” hay không, không nhớ được.
Người kia lại không hỏi gì, hoảng quá nên quên nói lời cảm ơn luôn.
Tô Liễm lấy di động ra, click mở khung thoại với Trì Vọng, lịch sử trò chuyện trống không.wattpad: duongquannghiii
Bên trên đột nhiên hiện ra một dòng chứ: Đối phương đang nhập…
Tô Liễm siết ngón tay, khóa màn hình, bỗng hơi căng thẳng.
Trì Vọng có nghe thấy không, hắn sẽ nghĩ thế nào, phải giải thích thế nào đây, hay là giả ngu chối bỏ.
Giây tiếp theo, thông báo hiển thị đối phương vừa gửi video.
Tô Liễm nghĩ thầm, xong đời rồi, chắc là gay video rồi, Trì Vọng hiểu lầm rồi.
Tim cậu muốn rớt, mở khung thoại.
Trì Vọng: [Thứ hai phải tập thể dục mẫu đó, hai ngày nay đừng lười biếng, đây là video thể dục giữa giờ, tập luyện nhiều vào.]
Tô Liễm: “.”