Dòng người trong sảnh trước rạp phim đông đúc, mà nhan sắc của Yến Kiêu và Diệp Phi quá cao, dù có đứng nép trong góc nhỏ, vẫn cực kì chói mắt.
Diệp Phi không rảnh để ý những ánh mắt từ khắp nơi chiếu tới, cậu nheo mắt nhìn Yến Kiêu: “Sếp Yến, anh đang ghẹo tôi à?”
Yến Kiêu ngẩn ra, không hiểu lắm về từ “ghẹo” này, nghiêm túc hỏi lại: “Em giải thích nghĩa nó giúp anh được không?”
“Câu vừa rồi của anh, ” Diệp Phi suy nghĩ một chút, hỏi Yến Kiêu, “Anh học được của ai ? Trình Minh Hạo hả?”
Yến Kiêu nói “Không phải”, còn nói thêm “Anh không có học”, sau đó nhìn vào mắt Diệp Phi, nói: “Anh chỉ muốn trần thuật lại sự thực thôi.”
Diệp Phi chưa kịp đốp lại, nhân viên rạp phim đã đứng ở cửa soát vé, ra hiệu cho khách có thể vào rạp xem.
“Thôi.” Diệp Phi bỏ truy hỏi, kéo Yến Kiêu đi vào trong rạp.
Đang đi, cậu đột nhiên thấy có gì đó không đúng, đứng lại nhìn thử: “Sao lại ít người thế?”
Lúc ăn cơm, Diệp Phi nghe được ý nghĩa của ‘ngày đặc biệt’ này từ miệng của Yến Kiêu. Theo lý mà nói hôm nay rạp phim phải chật ních mới phải, bộ phim hôm nay họ coi ngoài họ ra chỉ có thêm được ba bốn người nữa.
Yến Kiêu cũng không rõ lắm, mà hắn cũng không để ý nhiều hay ít người, chỉ cần có thể bên cạnh Diệp Phi thế là đủ rồi.
“Đi vào trước đi.” Hắn chỉ cửa của rạp phim.
Vì thế, Diệp Phi chỉ có thể dẹp nghi vấn này sang một bên, sóng vai cùng Yến Kiêu đi vào rạp.
Chỗ của họ ở hàng thứ tư, phần trung tâm, tầm nhìn rộng rãi, xa gần vừa phải.
Diệp Phi vặn nắp chai nước khoáng, vừa uống vừa quan sát bốn phía. Không phải ảo giác, người đến xem bộ phim này đúng là rất ít, hơn nữa hầu hết đều là nhóm bạn, không hề có tình nhân, thật kỳ quái.
Diệp Phi nhét chai vào khay đựng, thấp giọng hỏi Yến Kiêu: “Phim này do anh tự chọn à ?”
Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, nhẹ đụng một cái vào đầu ngón tay của Diệp Phi, lau đi nước đọng trên đó, nói ra lý do của mình: “Được cho điểm rất cao, cũng rất cảm động.”
Diệp Phi cảm thấy hai từ “Cảm động” được nói ra từ miệng của Yến Kiêu rất buồn cười, bởi vì cậu làm cách nào cũng thể tưởng tượng nổi bộ dạng Yến Kiêu bị làm cho cảm động như thế nào, liền hỏi hắn: ” Sao anh biết, đã xem qua rồi sao?”
“Không có.” Yến Kiêu nói.
Hắn sẽ không lãng phí thời gian vào các loại việc như xem phim, chơi game, đương nhiên, nếu cùng đi với Diệp Phi thì không tính. Tất cả chuyện liên quan đến Diệp Phi, đều là tia sáng vô cùng đáng giá chiếu sáng cho cuộc đời vô vị, ảm đạm này của Yến Kiêu.
“Trình Minh Hạo nói.”
Diệp Phi hiểu rõ, biết ngay mà sao Yến Kiêu có thể để ý tới lễ tình nhân được chứ, thì ra là được Trình Minh Hạo nhắc nhở.
Bên tai truyền tiếng nhạc quen thuộc, phim sắp được công chiếu, Diệp Phi không nói gì thêm, dời lực chú ý đến màn ảnh lớn.
Bộ phim này đúng là rất hay.
Nữ chính là một nhà biên kịch vô danh, tác phẩm luôn bị từ chối, còn nam chính là một đạo diễn thiên tài bị mắc chứng trầm cảm. Hai người gặp nhau trong một bữa tiệc thương nghiệp.
Nam chính bị thu hút bởi sự lạc quan, chân thành của nữ chính, từ đó anh thường xuyên động viên, giúp đỡ cô trong sự nghiệp. Sau khi biết tình trạng của nam chính, nữ chính không những không tránh xa mà còn kiên trì tìm cách chữa bệnh cho anh bằng sự tích cực của mình.
Hai người quan tâm nhau, sưởi ấm cho nhau, mói quan hệ dần dần tốt lên.
Tuyến tình cảm ngọt ngào, dốc lòng cho sự nghiệp, diễn viên đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt. Diệp Phi nghĩ 《Sau khi gặp em》 là một bộ phim rất thành công về đề tài tình yêu.
Nhưng sự nghi ngờ trong lòng lại lớn hơn, đây không phải là lựa chọn hàng đầu trong lễ tình nhân này ư? Hay tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp, tư tưởng của người trẻ tuổi bây giờ đã thay đổi?
Diệp Phi uống một hớp, tiếp tục xem phim.
Cốt truyện đã phát triển đến đoạn bộ phim truyền hình mà nữ chính làm biên kịch được đón nhận nồng nhiệt, nam chính đã đặt bàn ở nhà hàng yêu thích của cô để chúc mừng cô ấy. Cả hai đều mong ước hạnh phúc cho tương lai, đến trước khi ngủ, họ vẫn mỉm cười khi nghĩ về nó.
Thế nhưng, niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, thì bệnh tình của nam chính đột ngột tái phát sau khi được chẩn đoán đã khỏi một thời gian, đợt chữa trị lần này không có mấy tác dụng.
Khoảnh khắc trước khi tự sát, nam chính dường như bị chia phân thành hai nữa. Một phần bình tĩnh nhìn con dao chạm lên trên bề mặt da, phần khác lại đang tuyệt vọng nhớ lại từng chút kỉ niệm mình cùng nữ chính cố gắng ngăn cản bản thân.
Chỉ là lý trí vẫn không thể nào thắng nổi căn bệnh.
Cảnh cuối của phim, trong bữa tiệc mừng bộ phim truyền hình của nữ chính, mọi người đã đến cổ vũ, chúc mừng cho cô nhưng nữ chính lại không tham dự. Cô ấy đang ngồi ở nhà nam chính, cầm một con dao giống hệt với lúc nam chính tự sát.
Đạo diễn đưa ra một cái kết mở cho phim, không nói rõ chuyện gì đã xảy ra với nữ chính, mà để cho khán giả tự tưởng tượng.
Cuối cùng Diệp Phi cũng đã hiểu tại sao bộ phim này lại có ít người xem, bởi trong ngày lễ tình nhân thì bộ phim này có chút không may mắn.
Đã có vài người lục đục ra về, tiếng bước chân xen lẫn với tiếng nức nở không ngừng, nhạc phim đầy bi thương, làm cho người xem có một loại cảm xúc thê lương.
Diệp Phi rũ mi, không nhúc nhích.
Yến Kiêu cũng không giục, lẳng lặng ngồi cùng cậu.
Sau năm phút, toàn bộ sảnh rạp phim chỉ còn dư lại hai người bọn họ. Lúc nhân viên sắp bước vào, Diệp Phi mới xoa mặt đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Hai người trầm mặc đi ra, lúc xuống lầu, Diệp Phi đột nhiên hỏi Yến Kiêu: “Sau khi xem xong anh có cảm nhận như thế nào về nó?”
Yến Kiêu không hiểu lắm về nghĩa của từ “Cảm nhận” này là gì, nhưng hắn lại muốn có cùng cảm nhận với Diệp Phi, nên mới khó khăn rặn ra một câu để trả lời: “Rất hay.”
Diệp Phi biết hắn nghe không hiểu, suy nghĩ một chút, lại nói: “Khúc cuối phim khán giả đều khóc.”
“Tại sao lại khóc?” Yến Kiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, mơ hồ không rõ.
Diệp Phi nói: “Bởi vì nam nữ chính sinh tử ngăn cách, không thể bên nhau.”
“Chỉ là phim mà thôi, ” Yến Kiêu ngăn không cho nhóc con vừa chạy ùa qua đụng trúng Diệp Phi, tiếp tục đi về phía trước, âm điệu cứng nhắc đến vô tình, “Không phải là thật.”
Diệp Phi không biết nên giải thích như thế nào, cậu lại không có tâm tình để giải thích, nên không tiếp tục đề tài này nữa.
Quá trong chốc lát, hai người đi ra ngoài đường lớn, lúc đợi tài xế tới, Diệp Phi lại hỏi Yến Kiêu: “Nếu như tôi chết đi, anh sẽ như thế nào?”
Khuôn mặt không cảm xúc của Yến Kiêu nháy mắt thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi thấy tâm tình của hắn chuyển biến lớn như thế.
“Đừng hỏi loại vấn đề này,” Yến Kiêu nắm chặt tay của Diệp Phi, mạnh đến mức không kiềm lại được, “Không có chuyện đó đâu.”
“Nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt thôi, ” Diệp Phi tự giễu nở nụ cười, tùy ý nói về sự sống chết của mình như đang nói về ăn cơm uống nước vậy, “Ai biết được bất ngờ …”
Câu này còn chưa nói hết, cả người cậu đã bị kéo vèo trong lồng ngực của Yến Kiêu.
“Đừng hỏi loại vấn đề này” Yến Kiêu lại lập lại một lần nữa.
Dường như hắn đang sợ Diệp Phi chạy mất, ôm chặt cậu vào trong ngực mình, giọng lớn hơn với lúc thường: “Anh không thích, sau này đừng nói về nó nữa, có được không Diệp Phi?”
Hai người dính chặt vào nhau, Diệp Phi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Yến Kiêu, sự khủng hoảng tới cực điểm, không thể chịu đựng nỗi.
Tài xế lái xe im lặng đứng ở ven đường, thấy không khí không đúng, nên không dám xuống xe gọi bọn họ.
Diệp Phi liếc mắt đã thấy, hít một hơi thật sâu, vỗ lưng Yến Kiêu: “Được rồi, buông tôi ra nào, nên về rồi.”
Yến Kiêu không nhúc nhích, hồi sau mới chầm chậm buông cậu ra, nhưng vẫn cứ nắm lấy tay của Diệp Phi như cũ.
Chiếc xe màu lam đậm chậm rãi lăn bánh tới trung tâm thành phố, ở trên xe, Yến Kiêu thay đổi vẻ yên tĩnh trấn định thường ngày thành nhiều lời vô cùng.
“Anh đã xem qua báo cáo sức khỏe của em lúc 8 giờ 35 phút tối ngày 8 tháng 12 năm ngoái ” Yến Kiêu nói, “Rất khỏe mạnh.”
Hắn ngừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Không có bất cứ vấn đề gì.” Không biết hắn đang nói cho Diệp Phi nghe, hay là nói cho chính mình nghe đây.
Diệp Phi “Ừ” một tiếng. Trước khi họ kết hôn, để phòng ngừa, cả hai đã trao đổi giấy báo cáo sức khỏe cho nhau.
Yến Kiêu dịch người qua chỗ Diệp Phi, nhìn cậu nói: “Chúng ta cùng nhau đi khám sức khỏe năm nay được không? Anh sẽ cho người hẹn với viện chuyên nghiệp nhất.”
Diệp Phi không trả lời, Yến Kiêu tự nhiên tiếp tục nói.
Giống như một tên ngốc, hắn liên tục nói về chiều cao, cân nặng và các dữ liệu thể chất khác của Diệp Phi, liên tục nhấn mạnh sức khỏe của Diệp Phi. Có vẻ chỉ khi làm như thế hắn mới có thể giải tỏa được sự lo lắng, hồi hộp bởi câu nói vừa rồi của cậu, hắn liên tục lải nhãi cho đến khi về tới tiểu khu.
Diệp Phi nhắm mắt lại, chỉ một giả thiết thôi, mà Yến Kiêu đã phản ứng lớn như vậy. Nếu như bọn họ thật sự ở bên nhau, hai năm sau cậu chết đi, Yến Kiêu sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa chứ?
Trước kia cậu quá tham lam, ôm lòng chờ mong may mắn sẽ có kì tích. Nhưng sau khi xem bộ phim này, cậu đã triệt để tỉnh táo lại.
Lúc này đã hơn mười một giờ, ga ra trong thang máy không còn người. Hai mắt Diệp Phi trống rỗng, nhìn chằm chằm vào hư không, không rõ đang suy nghĩ về điều gì, đến khi Yến Kiêu nhắc nhở, cậu mới phát đã đến tầng 23.
Diệp Phi móc ra chìa khóa mở cửa, Yến Kiêu đứng bên cạnh nhìn cậu, như muốn chờ cậu cho vào cùng.
Tiếng lách cách của chìa khóa khi vặn vang lên trong hành lang, nghe có chút chói tai.
“Yến Kiêu, ” Diệp Phi rút chìa khóa từ ổ khóa ra, nói, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Đèn được kích hoạt bằng giọng nói đột nhiên tắt ngúm, bóng tối bao trùm toàn bộ hành lang. Yến Kiêu không thấy được vẻ mặt của Diệp Phi, cũng không thể đánh giá vẻ mặt của cậu khi nói ra những lời này.
“Ừm.” Hắn nói, yên tĩnh chờ đáp án của Diệp Phi.
“Chúng ta không thể ở bên nhau được.” Diệp Phi nói.
Ánh đèn lại sáng lên, ánh sáng lóa mắt khiên mắt Yến Kiêu thấy đau.
Cả hành lang chìm trong yên lặng.
Qua rất lâu, Yến Kiêu mới nói: “Thời gian quá ngắn, em nhất định là chưa suy nghĩ kĩ. Anh không vội đâu, Diệp Phi…”
“Yến Kiêu, ” Diệp Phi đánh gãy hắn, nói, “Tôi đã nghĩ kĩ rồi.”
“Bởi vì phim tối nay không hay sao?” Yến Kiêu không thèm quan tâm logic, nhân quả gì nữa, chỉ bướng bỉnh muốn tìm ra lý do mà Diệp Phi từ chối, “Sau này chúng ta không đi xem nữa.”
Diệp Phi kéo cửa ra, nói: “Không phải.”
Cậu đi vào nhà, lúc sắp đóng cửa lại, Yến Kiêu ở sau lưng bỗng kêu tên cậu: “Diệp Phi.” Hắn nói, “Em suy nghĩ lại một chút nữa được không?”